LÊ THU THUỲ
 
  Chia ly
 
  Câu chuyện kết thúc nơi dòng sông Tình anh thuỷ triều ai hiểu Nỗi buồn tôi ngún khói sóng trắng mờ.
  Chợt thấy lòng giăng tơ thương nhớ Tôi quay trở lại Con đường hợp hôn quên lãng tự bao giờ.
  Phía trước tôi Dòng sông là vùng giao thoa cay đắng với ngọt ngào
  Anh ở bờ bên kia Gió thổi tóc tôi bay thuận chiều anh bước.
 
  Lời cỏ
 
  Tôi một đời hoang dại Hát vô tư cùng ngọn gió hiền hoà Cháy bỏng trong nắng lửa mùa hè Oằn oại chuyển mình mùa bão rét Tôi được đời ban cho ân huệ Làm thức ăn tạm bợ muôn loài Khi tôi không còn ăn được Âm thầm, dai dẳng để phì nhiêu.
  Tôi một đời hoang dại Chốn giun dế náu mình Không muốn nấp bóng cổ thụ Dẫu dưới gót loài dã sinh tôi có nát nhàu.
 
  NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
 
  Từ phía ấy
 
  Ngày thức dậy bằng bài ca phiêu lãng Thời gian vừa gõ cửa giục tôi Ô bước chân sẽ cùng theo ánh sáng
  Bóng tối đã chìm trong mầu lá úa Niềm vui mở ra từ cánh hoa vàng Quay về phương Đông nương tựa
  Gió sẽ thổi lên xanh Nơi những lời anh nói Em đang nghe từ phía ấy, bình minh
 
  Những vì sao
 
  Con nắng vàng giăng lưới Căn nhà tôi mắc bẫy Trong bầu trời đêm nay Thêm một vì sao mới
  Bạn ơi hãy nhìn xem trời đêm Bao vì sao sáng rực Bấy ngôi nhà hạnh phúc Là điều tôi hằng tin
 
  VŨ THỊ KIM LIÊN
 
  Với chị
        Tặng KQ và những người vợ hạnh phúc
  Với chị, em là người có lỗi Dù chẳng bao giờ chị biết được em đâu Em có lỗi vì em là người đến sau Nhưng em cũng yêu anh thật lòng như chị!
  Khoảng khắc bên anh, em hạnh phúc là thế Vẫn canh cánh bên lòng, chị gối chiếc chăn đơn Khoảng khắc thôi, rồi em lại tủi hờn Khi vội vã anh về với chị!
  Hạnh phúc là gì mà không thể nào chia xẻ? Lạnh bên này, ấm phía bên kia! Nhưng chút phận đàn bà thì có thể xẻ chia. Em đau cùng nỗi đau của chị!
  Hai người đàn bà Có một người lặng lẽ Nhặt lá vàng đếm bước thu qua!
 
  Hương hoa và chiếc bình cổ
 
  Chiếc bình hoa cổ Trong viện bảo tàng Đau đáu thời gian Chờ một bông hoa đến cắm!
  Ngày ngày Dòng người câm lặng Chiêm ngưỡng điều gì? Đi qua! Có một bông hoa Xa! Đêm đêm Đến cắm hương mình vào đấy!
 
  TRẦN KIM HOA
 
  Những câu thơ lẻ loi
 
  Những câu thơ lẻ loi Đêm qua chỉ có sương và cỏ là nghe thấy Gót chân em dẫm lên gai nhọn Những câu thơ đi đâu dưới trăng mờ
  Những câu thơ lẻ loi Chỉ có trời và đất biết Em đã yêu anh thế nào Người khác đọc chỉ thấy những lời vô nghĩa
  Những câu thơ lẻ loi Em giấu vào một góc riêng tư Tựa như những bông tuyết mong manh Trong hành trang người xa xứ
  Những câu thơ không nghe em nói Băng băng tìm lối sang anh                                     
  Có những giấc mơ
 
  Có những giấc mơ như sao trời sa xuống Em chưa kịp nhận ra đã xa lắc xa lơ
  Có những giấc mơ theo ta rong ruổi mãi Kỷ niệm vẫn hoài kỷ niệm
  Có những giấc mơ đi qua đêm Đi qua cả đời con gái
  Có giấc mơ đầy lo ngại Trái tim bất lực khóc oà
  Anh là người gieo oan trái Em thêm bất hạnh thứ hai
  Thêm mỗi lần mơ như thế Em trăm tuổi trước ban mai
 
  VĂN ĐẮC
 
  Mua hoa vải thiều
                                                  Tặng M
  Ta đã ngắm ba mùa vải thiều ra hoa Nhưng đến mùa này thì hoa trắng nhất Hoa chảy trắng trong mưa, màu sữa đặc sệt Mây dính đầy sữa hoa vải thiều không bay đi được Mây làm mưa, mưa trắng hoa vải thiều.
  Hẹn ba mùa rồi rồi mà em không lên Con cuốc lặn lội bên hồ vắng, gọi đỏ hai mùa quả chín Mùa này, con cuốc lủi trong cỏ, ngửa cổ qua từng bốc cây, gọi từ lúc hoa đang nụ. Bây giờ, hoa đã trắng - trắng như màu lông chim mới nhuộm Màu hoa vải thiều - màu lông chim cuốc Khát khao dằng dặc mùa hoa...
  Em ạ! Giữa mênh mông hoa vải thiều Chỉ có ta và người trồng vải thiều đã mười năm chờ đợi Ông đứng, mưa bụi trắng đầu Trắng màu hoa vải thiều chưa kịp thụ phấn, gặp mưa
  Con cuốc kêu đâu phải một ta buồn.
 
  Cây sống đời
 
  Khi ta gặp nàng Thì nàng đã... Nàng như con chim vàng                            ló đầu qua tổ
  Ta dang tay Nàng đậu lại lúc nào Chưa kịp nhận ra,                 thì ta đã hoá cây rồi
  Nhiều bậc vua chúa ngày xưa ước cây sống đời Thì nàng tìm ra đấy
  Nhưng mà... Nàng chỉ đậu trên tay ta Ghé mở vào ta mà hót Cho CÂY SỐNG ĐỜI                                  xanh lên
 
  VĂN CÔNG HÙNG
 
  Cỏ ngày xưa
 
  Tôi cứ nghĩ về em như những ngày xưa ấy Dù hôm nay mái tóc đã sương dầy Tôi mãi ngắm mình trong lãng du ký ức Lá bàng rơi lặng lẽ ở bên hè
  Thời gian bó thành số Thời đại tình yêu lục lọi check mail Chỉ một enter cả ngàn trái tim cùng hát Nỗi nhớ vèo bay cuồn cuộn cáp quang
  Em váy ngắn chân dài xe xuồng guốc nhót Chợt rưng rưng củ khoai nướng trái mùa Rau dền tím tím cả vào giấc ngủ Áo nâu cổ tròn thăm thẳm triền đê
  Tôi lẩn thẩn đi bên đường ngợp nắng Nồng nàn mơ nhặt được cỏ mang về Hình như cỏ vẫn như ngày xưa ấy Ướp mùa đông trong hoang hoải nỗi buồn
  Ngày xưa cỏ xanh như nước mắt Tận bây giờ cỏ vẫn đương xanh...                 Pleiku, 06 tháng 05 năm 2004
 
  Mơ lạ
 
  Có một vì sao neo vào giọt sương hắt bóng tối bảy màu sặc sỡ quả dâu da mòng mọng                                      tím chùm rắc khát miên bồng niềm đất
  em phiêu tịch miền đêm thèm nỗi rưng rưng sấu chín khát quắt quay vùng nứt nẻ ừng ực mưa lá khoả thân
  nhâm nhấm vị zôn zốt thấy lạnh cái giật mình ngây dại ai thổi sáo Mèo ngoài kia nồng nàn bàn tay ấp má tưởng mình bị bắt cóc khiêng về
  mà đêm lắm mưa hiền như nước mắt em bủa vào tôi hoang vụn                                     của ngày...                                         23/ 9/ 2003
 
  ĐỨC SƠN             
  Đề tặng lối cỏ
           Tặng Họa sĩ Bửu Chỉ
  Tặng một người Trái tim người bước tới cỏ Đi giữa thực, mơ, cát, gió, ngược dòng... Có trời cao và đất chẳng dày
  Tôi tặng một người nào có hay Vườn khuya mỏng tang tờ giấy Trải buồn hứng vì sao Trải uống lời ru Huế
  Lời ru à... chú ngựa đá, con cá mòi, quả táo đỏ và tôi Bước vào tranh khoả thể*
  Tôi loi choi như mỏm đá nhìn xa Biển, cánh buồm trong tầm tay với Ôm vào rơi mặn khản lời Bức tranh ra đi mồ côi tìm nhà ấm áp
  Tôi ngồi bên cỏ thì thầm Khẩn cầu lời vọng chiều trôi Ráng trắng xuống chạm mũi thuyền quay ngược Ôm thuyền làn môi cánh sen.
  --------------------------------------- * Trong những bức tranh của Họa sĩ Bửu Chỉ
 
  HUỲNH ĐƯỜNG
 
  Chợt nghĩ
 
  không gian mênh mông khi bóng đêm ập xuống ong thợ về đầu đội vương miện phấn hoa bầy kiến dời tổ theo phương thẳng đứng ấy là lúc lũ dơi chuột hoan ca
  con ve sầu đội đất lột xác buông vào đêm những tiếng thở dài ấy là lúc lũ rắn rết rời hang săn mồi bóng đêm đồng loã
  Tôi chợt nẩy ý tưởng lạ cầu xin trái đất ngừng quay cho mọi sinh linh được sống dưới ánh nắng ngày thả sức khoe nét đẹp
  nhưng. bóng đêm vốn là có thật và nó đang chiếm phân nửa kiếp người.                                                      Hè 2001
  (189/11-04)
 
 
 
 
  
  
  |