Tạp chí Sông Hương - Số 252 (tháng 2)
Thơ Sông Hương 02-2010 (tt)
14:31 | 10/02/2010
Ngô Thái Dương - Đinh Thị Như Thúy - Khaly Chàm - Tuệ Lam - Nguyễn Hữu Hồng Minh - Đoàn Mạnh Phương - Nguyễn Nguyên An - Mai Bá Ấn - Hồ Thế Hà - Lê Ngã Lễ - Hồng Thị Vinh - Từ Nguyễn - Trần Hữu Lục - Cao Hạnh - Phạm Nguyên Tường - Trần Hữu Dũng - Đoàn Lê - Trần Văn Hội - Đoàn Thị Tảo - Thiên Thanh - Trần Thị Linh Chi - Trần Hoàng Phố - Lưu Ly - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Loan - Inrasara - Nguyễn Tiến Chủng - Vĩnh Nguyên - Mai Văn Phấn
Thơ Sông Hương 02-2010 (tt)












ĐINH THỊ NHƯ THÚY


Café sớm mai


Muồng bò cạp đã thôi thả hoa vàng
Tháng tư đã hết
Giờ là mùa của lộc vừng dịu dàng sắc đỏ
Nhưng tháng bảy rồi sẽ qua

Góc quán quen em ngồi mỗi sớm mai
Chiếc ghế gỗ thông không còn tươi màu gỗ mới
Mắt em nheo cười

Mùa mưa này điện mất liên miên
Bài hát kiếp nào có yêu nhau bị băm vằm từng đoạn
Em ngồi nhắn tin bằng ngón cái bàn tay phải
Thấy một màu sương khác
Thả xuống tách café

Chỉ có rầy rà không thôi
Bao giờ người bán vé số
Cũng nhiều hơn khách uống café

(Cũng như người ăn xin ngoài chợ
Trẻ em lang thang trong phố)

Mùa mưa này điện mất liên miên
Bài hát kiếp nào có yêu nhau bị băm vằm từng đoạn
Em ngồi nhắn tin bằng ngón cái bàn tay phải
Thấy một ngọn gió khác
Thả xuống tách café 

Ồ quán sớm mai
Bao giờ bao giờ
Thả xuống em
Một đời sống khác


KHALY CHÀM


Tương quan với biển


những đợt sóng xô đẩy khi gần tới bờ liền nắm tay nhau
không có giá trị nào theo phép đo lường
biển choàng ôm một thực thể trinh nguyên tuyệt đối được coi
                                                  là tình yêu với đất
không cần phải xác tín về điều thiêng liêng và huyền thoại
 
như vậy không cần hoài nghi sự hiện hữu chính mình
những hoang tàn phế tích còn để lại nhiều di ngôn mỉa mai
                                                  kỳ diệu
có thể đã được cấu kết theo thời gian đang phục sinh không ai
                                                  phát hiện thấy tì vết
hãy choàng bộ áo diêm dúa để hình thành trong cái cặn bã luôn
                                                 trong suốt
ta chợt thấy những biểu tượng dữ dội
từ thân thể con người đang nhú ra những gai nhọn đầy cám dỗ

biển không bao giờ tìm lại thời gian đã mất
đời sống đang bị cắt vụn ra từng mảnh
ta không thể đào xới nấm mồ dĩ vãng để rồi rủ lòng xuống nhào
                                  nặn lại một hình thái khôi hài
hãy đi tìm hạnh phúc nếu không có đau khổ
như thế không cần đòi hỏi sự cứu rỗi nào đó đã bị đảo lộn
hãy lắng nghe biển hát ru hành tinh nguyên thủy này đang tự
                                                quay chính nó
                                                Trại sáng tác Vũng Tàu 11/2009


TUỆ LAM


Lời khẩn cầu
           
                       
gửi: L.

                                ôi cánh rừng lá trắng lao xao
                                hãy mang em về nơi đó

           
sáng nào em cũng vấn tóc soi gương
sẽ có một ngày mới đến với mặt trời
và lời khẩn cầu
anh nghe không
cháy rụi những ngọn cỏ ven đường
những cành cây bồ đề lay động
con chim cu không còn cất tiếng gáy gọi bạn tình
đường phố chảy những dòng sông trắng
từng đoàn người xa lạ đổ về phía ánh sáng
núi tím như con mắt ậc nước chực vỡ tràn
anh thấy không
những mảng màu xám giữa bức tranh chiều tái lạnh
như kẻ mù lạc giữa mê cung 
đất phập phồng trút hơi thở
cơn dông không vỡ thành mưa
hôm qua anh vừa dựng lên cái hàng rào những cọc gỗ cắm vào đất nâu
cho em biết giới hạn của chúng ta có thể
sự im lặng như cử chỉ khước từ niềm hân hoan mong đợi
khoảng trống là hố chôn kí ức và nỗi khát
vườn chiều tả tơi
chúng ta chỉ có một cuộc đời
làm sao em quên những gì đã thấy
em vấn tóc chải đầu mỗi sáng
ngày mới hãy đến với mặt trời và lời khẩn cầu.


NGUYỄN HỮU HỒNG MINH


Trong ánh chớp


Trong ánh chớp anh nghĩ ra
Mọi điều chực lóe lên
Chớp mắt, thời cuộc tàn
Chớp mắt một thời đại ngủ chết
Viết và xóa như ảo ảnh ...
                
Trong ánh chớp anh tìm ngày hôm qua
Với em, cuộc tình yêu
khoảnh khắc
Còn một nét vạch hầm ký ức
Thư lửa bốn mùa tình sưởi
Trơ ánh hè bốc cháy…
 
Thế kỷ con tàu tàn tật băng ngang
Quả sấu rơi trên lòng hồ
Những thanh ray mòn vẹt

Bánh sắt nghiến
Tiếng kêu gập không gian
Vênh câu thơ hình tượng không xóa nổi

Nỗi đau vô hình
 
Rồi ánh chớp
Tắt...
Tàn...
Tan...
Tụ...
Chỉ một ánh chớp thôi…
                                Sài Gòn, 10.2007 - 11.2009




ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG


Đổi thay

                (Cho các con Hiếu - Phúc)

Trái tim tuy nhỏ bé, cai quản rất nhiều giấc mơ
Rất nhiều lần, cha đã nói với các con như thế
dù giấc mơ của các con đã đổi thay
trong một thế giới thay đổi
Nhiều lần
bao giấc mơ đã từng gõ cửa
kể về một hành trình có nhiều ẩn số

Mỗi ẩn số mở ra một ô cửa đã từng mím chặt
Mở ra một trật tự mới
Các con đọc nó bằng tư duy
không phải bằng giọng nói
bằng nhịp đập trái tim nóng hổi

Còn cha - trước một thế giới luôn đổi thay
và chất chồng mất mát
Nước mắt của người đàn ông tuổi bốn mươi
đã thành muối kết trong hồn
Để đôi khi,
có thể khóc hồn nhiên bằng nước mắt của các con

Loài người đang tìm cách cấp cứu những giấc mơ
để vớt lấy những giấc mơ đã mất
Cha đã tìm thấy những giấc mơ trong đôi mắt
của các con
Mở ra bao cánh cửa bí mật

Đêm qua,
mầm cây non trong vườn bị lũ sâu cắn gẫy
Sáng nay, nhìn cây đau
Cha không biết giải thích với trời xanh thế nào
đành để lại các con dấu hỏi

Ngắm nhìn các con lớn khôn
Cha định nghĩa lại thế giới…


NGUYỄN NGUYÊN AN


Thơ tặng Hồng Nhung


Nhung chọc vào hố thẳm anh
lời xin lỗi
nốt nhạc quằn quại
vết roi đời
và nụ buồn xa ngái
phương Tây

Nhung bảo rằng anh ít đọc
không thưa em
anh đọc từng centimet da thịt người
và những nụ cười trần trụi
mảnh thuỷ tinh

Anh lầm lũi một mình
dưới đáy đời
không còn gì để mất
không biết sợ thứ gì
ngoài người đàn bà
anh yêu.

Nhung uyên bác trí thức
đồ sộ tài năng
anh lấm lem bùn đất
cánh đồng ngấu phù sa
cho em gieo khát vọng
tài hoa.

Anh đội bầu trời mỗi ngày
đi chân đất vào nỗi buồn
ướt rượi
khất thực vô ngôn


MAI BÁ ẤN


Lỡ uống vầng trăng

                (Nhân sự kiện các nhà khoa học định bắn chết mặt trăng)

Lỡ uống mất một vầng trăng vào bụng
nên suốt đêm say mãi... chẳng tỉnh hồn
trên chiếu tiệc - chủ trì - ngài Lý Bạch
người đã ôm trăng... cùng cái chết rất khôn

Cụ Tản Đà tay liêu xiêu bầu rượu
trăng! Trăng đâu? (Đúng giọng gã nhân tình)
trăng đi biệt nên cụ càng thêm tủi
lang thang đời giữa vũ trụ tối om

Hàn Mặc Tử ngồi trơ như tượng đá
Mộng Cầm ơi! Trăng vỡ nát bên đồi
ta nhớ đã... có một lần rao bán
chưa ai mua... sao nàng trốn đâu rồi?

trên chiếu tiệc ba ông ngồi ỏm tỏi
chỉ mình ta uống mãi chẳng thèm say
không! không phải! Chính là trăng đang uống
để ba chàng thi sĩ... tức - cãi nhau

Kính các cụ! Con dám đâu phạm thượng
chẳng dám lừa khi các cụ đang say
do các cụ chỉ mê thơ và rượu
quên tiền boa...
                         dù uống giữa ban ngày
                                                                Huế, 2002


HỒ THẾ HÀ


Gửi Whitman - lá cỏ


Ông vĩ đại không phải ông là chính khách
Không quyền lực nào làm khuất phục ông đâu
Ông cúi lạy trời xanh và đất thẫm
Chỉ riêng thơ cho ông được tự hào!

Bởi vì thơ đã cho ông sự sống
Biết tin yêu và biết căm thù
Mỗi dòng thơ là tim ông rướm máu
Đập phía mặt trời và phía nỗi đau!

Có gì đâu! Chỉ vì ông biết khóc
Biết quỳ trước thiêng liêng lá cỏ nguyện cầu
Cho trái đất mãi màu xanh huyền thoại
Tình yêu nào cũng từ cỏ sinh sôi!

Tiếng khóc nào cũng từ ruột mẹ
Khi sinh ta, mẹ trên cỏ muộn sầu
Rồi từ đó, lời ru thành giai điệu
Để ngọt ngào, cỏ hát đến ngàn sau!

Xin gửi ông bằng thơ ông - lá cỏ
Nguyện tươi non không thẹn với cõi người
Để đêm đêm cùng ông được thức
Đọc thơ tình dâng tặng tuổi đôi mươi!
                                      Paris , 17 - 8 - 2007


LÊ NGÃ LỄ


Cho mùa sau


Sống cho nhau mấy mùa sau
Ươm mầm cây giống
Mưa ngâu mát tình
Những ngày còn mẹ nhẹ thênh
Con đường con đi
Mông mênh dặm dài
Mang theo dấu ấn một mai
Nghiêng vai gánh nỗi
U hoài trái tim
Tuổi hoàng hôn
Gió đo im dậy thì
Mai sau trên cõi đời nầy
Mây mù che những tháng ngày
Lênh đênh
Câu thơ ngỏ giữa bình minh
Vang trong vũ trụ
Riêng mình vọng xa
Rưới lên ngàn một nhành hoa
Đời như còn giỡn ta bà
Chốn riêng
                                Huế, Thu 2009


HỒNG THỊ VINH


Hình ảnh


Thiền sư
Tay vít cành trăng
Tay nghiêng bình bát
Vĩnh hằng
Tuôn theo


TỪ NGUYỄN


Thêm nốt chút vu vơ!


Thử đặt bút vẽ đôi dòng tâm tưởng
Ngòi hoang vu
Nguệch ngoạc
Cứng đờ…
Ngán ngẩm cho người quen gõ phím
Bỗng một ngày nét chữ cũng làm ngơ!

Chút hiện đại nhẹ len vào cuộc sống
Xưa cũ phôi phai tự lúc nào
Có buồn không!
Những bộn bề xớn xáo
Năm tháng miệt mài
Nợ cơm áo
Lao xao…

Biết tìm đâu?
Những lá thư tay ướp âu yếm, ngọt ngào
Đã lặn sâu ngóc ngách đời hoài cổ
Điện thoại, chat, email…
Xóa trăm ngàn cách trở
Mấy ai còn chờ những cánh thư!

Thôi!
Đừng thầm trách nhau sao quá hững hờ
Lỗi có chăng là vòng đời quay nhanh quá
Đôi khi
Nhìn ta còn thấy lạ
Ngỡ ngàng: chưa gặp, chưa quen!
Đôi khi
Cười buồn mà chấp nhận
Những song cùng
Hai mảnh
Đỏ-đen!


TRẦN HỮU LỤC


Giá như


Giá như... vịn vào cánh hạc
Vượt ngàn dặm đến bên em.

Giá như... rơi nghiêng như tuyết
Vương tóc em chiều công viên.

Giá như... rừng hoa anh tàn rụng
Khẽ khàng níu bước chân em.

Giá như... tiếng đàn thập lục
Chạnh lòng em qua phố đông.

Giá như... mail vẫn nối kết
Dù hư ảo bờ vai mềm...

Giá như... Sài Gòn vẫn khát
Anh sẽ đợi tuyết mùa tan

Giá như... giấc mơ tìm đến
Không gian xa mà hóa gần.
Ôi sông Hương ngoài biên giới
Anh hoài mong chuyến đò ngang...
                                   

CAO HẠNH


Hoa mai


Lộc trong gió sương mùa đông giá rét
Trút lên cành bừng nở nắng chào xuân


Hoa phong lan


Hoa phong lan treo ngược mình vách đá
Thả vào chiều sắc tím hoàng hôn.



PHẠM NGUYÊN TƯỜNG


Bài ru


con mục ruỗng khóc vào ngày mưa dầm
lâm thâm mái ngói
mắt mượn hồn chưa buồn đã tối
mắt mượn hồn chưa nói

ai đã đi sống mỏi mòn đông đoài
ai đã đi chết nghẹn hơi kèn dài
mẹ ơi đường xa vạn dặm
mắt mượn hồn nỉ non giêng hai

ngủ đi con hời
ngủ đi con mục ruỗng

ngủ đi con mục ruỗng lạc bầy
mẹ còn đi cấy những ngày già nua
trang thơ chữ lép thất mùa
trang đời váng vất câu bùa tái sinh


TRẦN HỮU DŨNG


Cá & đêm & em


Mùa nước nổi
Bầy cá linh xuôi dòng từ Biển Hồ về
Lấp lánh ánh trăng vẩy bạc

Róc rách đêm bình yên
Câu vọng cổ giăng ngang cồn nổi
Khúc dân ca ai nhớ ai quên

Suốt đêm chong đèn em chờ đợi
Bãi lau sậy bầy vịt trời đập cánh
Cất tiếng kêu thảng thốt

Vô tình những xoáy nước xoay tròn cuộc sống
Trào lên vô số bọt trắng giấc mơ tan vỡ.


ĐOÀN LÊ


Khúc hát cháy khô


Lại một lần khúc hát cháy khô,
Lướt qua cánh đồng tôi sỏi đá.
Giọt sương cuối cùng tôi giữ gìn trên lá,
Đã bay vào khúc hát cháy khô.
Ngọn cỏ không thôi cơn khát giày vò.
Người thương ơi
Chớ đến cánh đồng tôi rát nắng!

Ai biết nơi nào tận cùng cay đắng,
Gió chiêm bao và bão mộng du?
Đầy hai tay mảnh vỡ rất tình cờ,
Tôi gieo xuống nảy mầm thành khúc hát.

Người thương ơi
Chớ đến cánh đồng tôi nắng rát,
Chớ tan vào khúc hát cháy khô...


TRẦN VĂN HỘI


Đứng bên Giải Oan Cốc Yên Tử


Biết bao giờ đá núi
Biết bao giờ mây bay,
Ngõ hoa về lạc lối,
Bến mê nào có hay...

Nghe bên đời gió thổi,
Bóng người về lắt lay.
Qua cầu hay xuống lội,
Câu hỏi vụt bàn tay.

Giải oan, Giải Oan Cốc
Quay đầu bờ nhân sinh;
Tiếng kêu như xé ruột,
Lặng lẽ một hồi Kinh!


ĐOÀN THỊ TẢO


Tháng ba ngày buồn đêm cũng buồn


Tôi nhặt tôi về
Từ nơi bộn bề công việc
Với nụ cười thường trực trên môi
Ngó trước trông sau
Sợ kẻ chê người cười
Chợt giật mình
Khi nhìn vào trái tim ốm o lỗi nhịp

Ai biết được còn mấy mươi cái chớp mắt
Lê chân về nơi góp nhặt những buồn đau
Để ẩn mình dưới lòng đất chôn sâu
Xuôi tay theo những khát khao nay trở thành vô nghĩa

Tôi nhặt tôi về
Tối ngày nhâm nhí
Âm ương câu thơ buồn
Tôi tặng cả cho tôi
                Mừng tuổi tôi năm - 2009


THIÊN THANH


Hương lan


Trời mưa lan rũ rượi
Thương lan hứng mưa rơi
Cánh hoa mềm trong gió
Hương vẫn đưa cuối trời


TRẦN THỊ LINH CHI


Giấc chiều


Tôi cảm nhận một cái gì không ổn
Khi tôi còn bất động ở nơi đây...
Một cái gì cao tự mấy tầng mây
Xô cả nắng và lan tràn trên gối.
Cái gì đó, lặng yên và tiếc nuối
Gợi xuyến xao, buồn rối tóc chiều hoang
Chiều lung linh như một giấc mơ màng
Tia nắng yếu như tơ vàng rã rụng

Tôi cảm thấy một cái gì khẽ động
Hay hồn tôi trăn trở với cô đơn
Hay hồn ai đang réo gọi u hờn
Từ quá khứ, từ tương lai vọng lại
Có chăng ai, những nỗi niềm tê tái
Có chăng ai, những ngày tháng khóc cười
Ôi lênh đênh là thân phận con người
Không bến đỗ, trăm năm không bến đỗ.

Tôi cảm thấy một cái gì rất nhỏ
Chút heo may hay hạt bụi lang thang
Bay, bay đi qua từng cõi hồng hoang
Và ghé lại nơi đây, căn phòng vắng
Để cùng tôi trong phút giây thầm lặng
Mơ, mơ về một tia nắng cuối trời
Xin một lần thanh khiết ánh trăng soi
Quên một cõi vô thường thân lận đận...


TRẦN HOÀNG PHỐ


Những làn mơ đêm


Bóng tối
Để làm nhớ lại
Say đắm một trời sao xưa cũ
Đã quá vãng như thước phim quay chậm
Hiến dâng
Như tặng vật bình bị đêm
Tiếng chim câu gù mơ hồ dưới bóng những sớm mai
Mùa thu vàng rực xa lắc kỷ niệm
Rùng mình những làn mơ đêm.


LƯU LY


Send


Anh đi hoang trên những ngón tay êm
Tin nhắn vô tâm làm lòng em bối rối
Em đâu biết trái tim mình nông nổi
Một ngày mong
Một ngày nhớ
Bất ngờ!

Bắt đầu trò chơi
Bắt đầu anh nhớ em
Bắt đầu kết thúc
Cũng chỉ là như thế

Anh đã đến! Giả vờ thôi? Có thể!
Ái ân ảo giác đong đầy…

Từ bỏ thói quen nhớ anh
Thẫn thờ Em - sám - hối
Bên nỗi buồn, sầu giăng lên mắt
Những ngón tay trên bàn phím
Vô hồn!!!


HOÀNG VŨ THUẬT


Lập thể


sương cài lên ngực màu thiên thanh
vội vã không từ biệt
cây cứ xanh ngoài lời
trinh bạch vạn năm trước
ngày cứ dài như cây

những buổi chiều lặng lẽ lên men
bức tranh ảm đạm
ai hát se se trong gió
khúc du ca
thăm thẳm tiếng người như tiếng ve

trong trái ổi thơm tho ửng đỏ
cánh chim mơ hồ bay ra

cuốn sách bỏ quên
đã tan thành tro bụi


NGUYỄN LOAN


Bài ca của cỏ non


Khi cỏ non cất lên lời ca xanh biếc
Bầy sẻ nâu ríu rít kéo nhau về
Mang theo những tiếng chuông của nắng vàng bay qua miền bão tuyết
Về phủ lên đồi mùa xuân đằm thắm, say mê

Rồi ta thấy bước chân của ngày xưa trở lại
In lên những vần thơ từng ngọn sóng xôn xao
Và trong mắt bầu trời và dòng sông còn đọng mãi
Bài ca của cỏ non êm ái, ngọt ngào.


INRASARA


Đêm chàm


Người nông dân nhô từ đồng nhiễm mặn
trồi từ đồi cát hanh
xuống từ núi đá trần
người nông dân bay từ phố sáng.

Về
đều bước về plây.

Cởi bỏ, rũ bỏ sau lưng quang gánh
Ginang, Baranưng giục về
từng chuyến mưa nồng nã Katê.

Với đêm nay rừng tháng Mười phát sáng
với đêm nay mắt họ bừng kiêu hãnh
tha hương bao nhiêu năm vẫn nhịp đề huề.

Baranưng vỗ dội bờ dĩ vãng
người nông dân buông mình vào mẫu số chung định phận
trong bập bềnh những thế kỷ Ginang.
Rồi mai bước đều về miền xa tít.


NGUYỄN TIẾN CHỦNG


Cồn kiếm


Cồn Kiếm còn đây giữa Lục Đầu
Nước mài kiếm sắc để bao lâu
Bảy trăm năm lẻ gươm còn sáng
Vạn kiếp anh hùng tiếng mãi sau


VĨNH NGUYÊN


Ném

                (Tặng Hoàng T.)

Chuyện chiếc nhẫn ném hồ Bách Thảo
Sau ba mươi năm nghe kể bên bờ cỏ sông Hương
Tôi thích việc ném chiếc nhẫn!

Chàng và nàng đắm say thơ mộng
Phút xao lòng vuốt tóc cầm tay
Nàng chợt nhận ra chàng đeo chiếc nhẫn của ai?
Chàng thành thật: của một cô bé!

... chiếc nhẫn ném xuống hồ - giọt lệ!
Và, họ chia tay...

Tình yêu lứa đôi qua mọi thời
Niềm trắc ẩn là manh nha đổ vỡ?
Thì một chiếc nhẫn đến trăm chiếc nhẫn
Tôi thích người ta cứ ném ném và ném...


MAI VĂN PHẤN


Hình đám cỏ (nhịp VII)

*
Lay gọi anh bằng câu quen thuộc
Ngày đến rồi!

Tung gối chăn về bình minh khác
sảng khoái lan xa câu nói thường ngày
ly cà-phê xóa cơn ngái ngủ
con rối vừa buộc căng dây.

Mở cửa, hít sâu
Dắt xe. Khởi động
Tiếng động cơ hôm nay êm hơn.
Em giật dây ở đâu tăng tốc cử động.

Chuông gió vang dẫu không có gió
Chữ trên áo phông thành những động từ
Trái chín tự tróc vỏ gọn gàng trên đĩa
Tiếng quẫy nước hốt hoảng con bói cá ngủ mơ.

Anh một mình ngõ vắng
Vẫy tay chào mọi khác biệt hôm qua.

Ngày đến rồi!
Anh cử động
Và em đang lồng tiếng.
*
Đám đông mang khuôn mặt anh
Bất ngờ ào lên
Bất ngờ đứng sững.
 
Ánh sáng đặc tả cắt từng khuôn mặt
Và âm nhạc.
 
Đây là thời khắc bật miệng núi lửa
Nòng súng bẻ lên trước lúc bóp cò
Con thú thoát thân rẽ sang lối khác.
 
Ánh trăng khuya rơi vào chén nước
Thoáng long lanh cứu rỗi bao người.
 
Con vượn mẹ tự đỡ con trong giờ sinh nở
tay kia đu trên thăm thẳm vực sâu.
 
Thế giới lặng im
Chỉ lẻ loi tiếng sáo
Khuôn mặt em nhân hậu dâng lên.


NGÔ THÁI DƯƠNG


Cơn khát


Niềm hạnh phúc
khi múc cháo
đút mẹ lòng nhẹ nhõm

Mỗi lần cơn đau đi qua
vết nhăn trên má
sóng gợn chiều sông quê
                           
Hương gạo
lất phất gội mùa bao dung
con chết lặng bên sóng cháo
                 
Đời ban
chông gai để cai quản chính mình
Mẹ ban chữ hiếu
con rót tình ngăn gió chắn sương
Mẹ là cơn khát vô thường đời con mãi khát…



(252/02-2010)





 

 

 

Các bài mới
Các bài đã đăng
Năm rừng động (10/02/2010)