Tạp chí Sông Hương - Số 132 (tháng 2)
Thơ Sông Hương 02-2000
14:45 | 10/03/2010
Trinh Đường - Thi Hoàng - Tô Hoàn - Trương Quân - Lê Thị Mây - Ngô Minh - Tôn Nữ Như Ngân - Hoàng Cầm - Hồng Thị Vinh
Hình ảnh Lũy Đào Duy Từ  - Ảnh: skydoor.net
| 
 
 
 
 
 
 TRINH ĐƯỜNG
 
 
 Đào Duy Từ
 
 
 Mọi trường thi đều từ chối tên ông
 từ chối một tên xướng ca vô loài
 một nhà thơ của hoa đồng cỏ nội
 một vầng trăng tự mọc tự tà
 một mũi kim trong túi chửa thò ra...
 Chúa nắm quyền hành vua ngồi lấy lệ (1)
 ngậm ngùi thân danh chán chường thời thế
 rộng đất trời sao chật vậy giang san
 Chẳng tình cờ tìm đến Bạch Vân am (2)
 và Đào công với cơm đùm khăn gói
 bước lủi thủi trên “ Hoành Sơn nhất?”
 ông vào Đàng Trong tìm chỗ “ dung thân”
 Tối sáng giao tranh minh chủ quyền thần
 buổi loạn lạc nhờ ông thành bình trị...
 Cát bụi bay, hai thế kỷ qua rồi
 vẫn còn đó một Lũy Thày sừng sững
 một sự nghiệp ở Đàng Trong to lớn
 những bài thơ, một Hổ trướng khu cơ... (3)
 Kẻ vô loài ca xướng từ xưa
 đổi đất ở thành bậc thầy vua chúa...
 
 -----------------
 (1) Chỉ vua Lê ở ngôi làm vì chúa Trịnh tiếm hết quyền hành
 (2) Nhờ Bạch Vân am cư sĩ Nguyễn Bỉnh Khiêm gợi mở “ Hoành sơn nhất đái vạn đại dung thần”, nên Đào Duy Từ mới tìm vào Đàng Trong giúp chúa Nguyễn Hoàng.
 (3) Thơ ông có bài “ Ngọc Long cương vãn, tự ví mình với Khổng Minh. Hổ trướng khu cơ là cuốn binh thư của ông.
 
 
 THI HOÀNG
 
 
 Bổn Phận
 
 
 Bổn phận là con chim đậu xuống vai mình
 Bạn đã nghe lần nào chưa trái tim mình tập hót
 Một lồng ngực dưỡng sinh mưa ngọt nắng thơm
 Thịt xương sinh thịt xương
 Đồng hồ chết mà thời gian chẳng chết
 
 Có những con lợn chuyên vục mặt vào cái máng bổn phận
 Có sự khinh bỉ ăn no nê mà cũng béo mầm
 Đất để chôn người chết còn trái tim để chôn người sống
 Đất và trái tim đã biết nhau từ rất lâu rồi
 Và phép nhân vẫn san sẻ bù trì cho phép cộng
 Và chữ tồi bớt dấu huyền đi để thành tôi
 Tôi vá áo trước vợ con trước người thân thuộc
 Tôi áo lành ra chỗ đông người chẳng thân thuộc một ai
 Ai vuông góc với mặt phẳng đáng ngờ của những thằng vật chất
 Ai song song với ngoắt ngoéo khói hương của các đấng tinh thần.
 
 Tinh thần...! đến câu thơ thứ mười lăm này thì giắt hóc
 Có khi cằn cỗi nghèo nàn cũng là bổn phận của thơ (?)
 Tinh mơ chữ nghĩa đã vón cục như trái độc không ăn được
 Lại vứt một mảnh đời đi, ít ra là từ sáng đến giờ.
 
 
 TÔ HOÀN
 
 
 Đâu ngờ
 
 
 Cơn lũ vừa qua thì xuân đến
 Vườn anh còn mỗi gốc mai già
 Cứ ngỡ xuân này cây lỡ hẹn
 Đâu ngờ mai vẫn nở bừng hoa
 
 
 Đào
 
 
 Thân cành mảnh mai như gió
 Trụi trần sương gió ngày đông
 Đất sâu chắt từng hạt lửa
 Dâng tặng Mùa xuân sắc hồng.
 
 
 TRƯƠNG QUÂN
 
 
 Vầng trăng Đại Nội
 
 
 Một mảnh trăng khuya vượt Cấm thành
 Soi tìm bí sử dưới rêu xanh
 Trắng đêm cung viện hồn hoa thức
 Bướm rũ long sàng cánh mỏng manh
 
 Chuông vàng khánh ngọc vẳng nơi đâu
 Mà tượng trang nghiêm lạnh bóng chầu?
 Nay điện Thái Hòa! Mai Thế miếu!
 Duy còn chín đỉnh với ngàn sau.
 
 Đại Nội từng khi trăng dõi soi
 Biết gì vương đế thuở xa xôi?
 Mười ba triều đại vòng hưng phế
 Vẫy bút, thơi gian xóa sạch rồi.
 
 
 LÊ THỊ MÂY
 
 
 Một năm mưa Huế
 
 
 Ngoài sông mưa Huế vừa ngưng
 Bàng non tháng chạp ngập ngừng hết năm
 Lũ nguồn trôi áo hàng cung
 Đêm sương phố cổ ngấn bùn còn đau
 
 Hạt mưa nhặt ở vườn sau
 Hoa mai vừa nụ rỡ màu nắng trưa
 Trống nêu giục pháo Giao thừa
 Mình em ra ngõ tiễn đưa tuổi mình
 
 Dưa hành bánh tét người xinh
 Trẻ reo câu đối giật mình nước sâu
 Ly hương người những bể dâu
 Mình em đón Tết qua cầu Hương Giang
 
 Một năm mưa Huế nhỏ hàng
 Mái hiên năm cũ mai vàng nửa sân...
 
 
 NGÔ MINH
 
 
 Xác Hồng
 
 
 ngày tình yêu chớm nở
 những bông hoa ngát hương
 bây giờ hoa, em hỡi
 cánh rã rơi lạnh lùng
 
 những cánh hoa bầm đỏ
 như khóc lại như cười
 đừng quét đi em nhé
 màu hoa còn chưa phai
 
 cánh cháy lên như mắt
 cánh run thầm như môi
 cánh vặn cong như nhớ
 cánh vương sương ngậm ngùi
 
 đừng quét đi em hỡi
 những cánh yêu một thời
 không được làm hoa thì làm lửa
 tro tình đâu dễ nguôi...
 Huế, 5- 4- 1999
 
 
 TÔN NỮ NHƯ NGÂN
 
 
 Hoa súng
 
 
 Dập dờn cây súng nở hoa
 Gió im sợ động món quà bình yên
 Giọt sương đậu giữa hồn nhiên
 Nắng vàng thả nỗi hờn ghen xuống hồ
 
 
 Hoa lau
 
 
 Hoa lau nở vắng đồi Xuân
 Người đi bối rối bước chân nẻo về
 Nghe chừng ai gọi trong mê
 Nhìn ra đã trắng lời thề cỏ lau.
 
 
 HOÀNG CẦM
 
 
 Nén hương linh
 
 Khấn hương hồn vợ Lê Hoàng Yến
 
 Đã hẳn em về xa mê tâm linh
 Sao còn đứng nghiêng khói thiêng vươn mình
 Sao hẳn em lên thượng tầng khinh thanh
 Sao còn rưng rưng cỏ mờ bình minh
 
 Đã hẳn em bay cõi im-vô-cực
 Sao còn mưa mau quất đau lá cành
 Em hết phiên canh tổng kho thế tình
 Sao còn nhập siêu nhiều chiêm bao anh
 
 Anh vâng ý em vâng mệnh Đào Hồng
 Cưới người kế em hồi môn nắng đông
 Xóa nhanh quầng thâm nhặt thầm sợi tóc
 Từ đêm tân hôn ghi âm cười khóc
 Ghi nét mày chau ghi sắc môi hồng
 Băng ngắn mật gấu băng dài mật ong
 Một thời yêu anh
 Một thời... như không.
 
 
 HỒNG THỊ VINH
 
 
 Vô ảnh
 
 (Về hình tượng Salomon)
 Tặng Võ Quê
 
 Lững thững chiếc thuyền Tôi
 Biết đâu là bờ bến
 Trước phận người nhỏ nhoi
 Rồi tan như bọt biển
 
 Chim đã bay ngang trời
 Làm sao tìm thấy bóng
 Thuyền trôi giữa biển khơi
 Người đi là đi mãi
 
 Tôi đi qua giữa đời
 Nợ hình hài trả hết
 Bọt biển sẽ tan thôi
 Chữ tâm còn giữ lại
 
 (132/02-2000)
 
 
 
 
 
  
   | 
Các bài mới
Các bài đã đăng