Tạp chí Sông Hương - Số 8 (T.8-1984)
Chùm thơ Hải Kỳ
14:34 | 24/12/2010
LTS: Hải Kỳ tên thật Trần Văn Hải. Sinh năm 1948 ở Đồng Hới. Thơ in từ năm 1969 trên các tập san, báo văn nghệ ở địa phương và Trung ương. Với tâm hồn say đắm, nhạy cảm thơ Hải Kỳ hướng tới những tìm tòi phát hiện chất liệu mới trong đời sống, với giọng thơ khỏe, tránh lặp lại mình.
Chùm thơ Hải Kỳ
Nhà thơ Hải Kỳ - Ảnh: hoinhavanvietnam.vn

HẢI KỲ


Gặp lại


Em gặp lại sau mười năm, giữa Huế
Đồng Hới mười năm gạch vỡ vào anh
Thương nhớ khó, mà quên thì chẳng dễ
Mười năm rồi mặn đắng gió nồm xanh.

Trưa lăng tẩm triều vua, em đã gặp
Đá lặng im câm nín bao đời
Những tín điều nghìn năm hóa thạch
Cho hồi âm vọng tiếng em cười.

Thông cổ thụ đứng làm minh chứng
Mặc thời gian lùa ngọn gió vô tư
Tiếng em hát thấm vào đá cứng
Giọt ánh trăng huyền hoặc ngày xưa.

Xin gửi lại Thiên An chiều đổ bóng
Những đồi thông. Đêm sâu thẳm Nam Giao
Sông lặng chảy vào mắt em mơ mộng
Và nhịp cầu dối mẹ, đến tìm nhau.

Xin gửi lại những chiều mưa nhé
Giọt ưu tư nối đất trời chung
Em đã đến giữa đời anh lặng lẽ
Ngôi sao Hôm lóng lánh niềm mong.

Em gặp lại sau mười năm, giữa Huế
Đồng Hới mười năm gạch vỡ, gió nồm xanh
Thương nhớ khó, mà quên thì chẳng dễ
Mười năm rồi em lại đến cùng anh.

                                Huế, 20-5-1984


Nhà thơ Hải Kỳ - Hải Bằng ký họa


Hai giây


Cứ hai giây, một trẻ nhỏ qua đời
Cả thế giới mỗi ngày đêm bốn vạn
Trái đất này hào quang chói sáng
Con người bay đến cả trăng sao.

Cứ hai giây, một trẻ nhỏ còn đâu!
Chỉ một phút hơn ba mươi cháu mất
Vì ốm đau, khổ nghèo, đói rách
Vì sự thờ ơ người lớn
                        đi qua.

Cứ hai giây, một trẻ nhỏ lìa xa
Người lớn sống tiện nghi thừa trẻ con chết yểu
Hành tinh này lắm phát minh kỳ diệu
Người làm ra người máy làm thơ.

Ôi! cái hành tinh chật chội thủ đô to
Dày phấn sáp, mỏng áo quần đúng “mốt”
Bom đạn như non, của tiền như nước
Mỗi trẻ nhỏ chết nghèo
            trong nháy mắt
                        hai giây!

                                                5-6-83


Dạ khúc chim


Tiếng chim! Tiếng chim!
Vạch vào đêm như vệt sáng
Mảnh thiên thạch lạc đường
Tắt vào sâu hút
Trong tôi lưu ảnh mơ hồ
Đêm phập phồng nhịp tim sau làn áo mỏng
Cát khô trắng li ti, bàn tay trắng dịu mềm
Đôi cánh tiếng chim đập khẽ
Đậu xuống đầu ngón tay nhịp bổng nhịp trầm
Đường xa chân ai nhẹ như huyền thoại
Em đến bao giờ nào tôi có hay.

Vùi vào trong đêm, tôi ngước trên đầu
Tiếng hót trổi lên như mầm tách vỏ
Như mạch nước ngầm trong vắt thẳm sâu
Môi tôi khô khát
Hơi thở em như lửa
Lùa vào tôi, áp vào tận cùng yên tĩnh
Ngọn cây nào vắt vẻo âm thanh
Đồng xa hạn như rang
Tiếng chim khô khan, khô khan
Hồi âm một vùng xứ sở
Lấm tấm mồ hôi sao trời
Trên chỗ ta ngồi tình tự
Không hương nào bằng mùi đất cháy
Trỗi dậy thô trần
Cảm xúc thô trần
Như đất chồng lên đất

Tiếng chim không rót mật
Ngẩn ngơ rơi xuống mặt hồ
Chuỗi vòng khuyên sũng nước
Tôi nhặt như một điều bỏ quên
Vùi lấp vào em
Nhịp tim phập phồng sau làn áo mỏng.
Theo lời chim rủ rỉ
Tôi cùng em đi
Hình như sao cũng tròn thế đấy
Tiếng hót nhả ra từng hạt long lanh
Tôi nhặt làm cườm xâu chuỗi cho em
Vẫn hơi thở nồng nàn lửa ấy
Lùa vào tôi
Hỡi đêm! Hỡi đêm!
Lời yêu thương cỏ mềm lặng lẽ
Điệp khúc chim như thế trốn tìm
Môi tôi khô khát
Từng ngụm âm thanh đầy tôi chim rót
Không quên! Không quên!
Cát trắng, đồng khô, hạt cườm sao đọng
Như em! Như em!
Tiếng hót phập phồng mặt trời
Nhịp tim sau làn áo mỏng
Một đời như thế cùng tôi.

                                5-4-83

(8/8-84)




Các bài mới
Cổ tích (27/12/2010)
Các bài đã đăng
Suối cá hồi (23/11/2010)