Tạp chí Sông Hương - Số 353 (T.07-18)
Chùm thơ Nguyễn Minh Khiêm
09:42 | 15/08/2018


NGUYỄN MINH KHIÊM

Chùm thơ Nguyễn Minh Khiêm
Ảnh: internet

Một góc phù sa

Nắm nhau tôi chôn góc phù sa sông Mã
Trăm thác nghìn ghềnh cuộn xoáy vào tơ
Làng cong xuống dáng tre già trước tuổi
Tiếng gọi đò khuya sạt cả đôi bờ.


Con hến, con trai một đời nằm lệch
Lấm láp đất bùn đứng thẳng cũng nghiêng
Mẹ gạt mồ hôi để ngoài câu hát
Giấc mơ tôi ngọt hơi thở láng giềng.


Hạt thóc củ khoai đặt đâu cũng thấp
Cả những khi rổ rá đội lên đầu
Chiếc liềm nhỏ không còn nơi cắt chấu
Gặt hái xong rồi rơm, rạ bó nhau.


Đất điểm chỉ dấu chân khuyềnh đạp sóng
Dô tả dô tà xô vẹo sườn đê
Gỡ huyền thoại nghìn năm trong mắt lưới
Tục ngữ, ca dao lột mưa nắng hiện về.


Tôi kết lại làm ván thuyền vượt biển
Tóc rụng bàn tay chưa chạm bến quê nhà
Câu thơ chín trong màu rơm màu rạ
Thơm con sông gầy nuôi một góc phù sa



Những ngón tay của mẹ

Những ngón tay của mẹ như những củ nghệ, củ dong
mọc xuyên qua tổ kiến lửa, chai xạm, sần sùi,
vàng như rễ cỏ, nắng mưa không còn chỗ thấm sâu hơn,
những vết sẹo không còn chỗ để dày thêm nữa.


Cha con mất sớm, mẹ ở vậy thờ chồng, một mình
chém chặt, ngược xuôi xuống biển, lên rừng, cuộc đời
hỗn mang, tay mẹ lựa quả lành quả độc.


Vắt muỗi không tha tấm thân gầy, tay cầm cuốc, tay
gạt mồ hôi, tay nhặt thóc, tay cầm nhủi đánh đỉa, mặt
ruộng máu loang, bước lên bờ, chân dán đầy lá nón.


Thời gian khắc nghiệt, mẹ bấm ngón tay tính nắng,
tính mưa, tính bão, tính giông, tính cay đắng ngọt bùi,
bốp trán trước thăng trầm, giơ đốt lên đo đất thấp trời
cao, đo núi rộng, sông dài, đo lòng người thiện, ác.


Con tin, những người Ai Cập cổ xưa xây Kim Tự Tháp,
người Trung Quốc xây Vạn Lý Trường Thành, người
Căn-pu-chia xây Ăng-co-vát không bằng những ngón tay
mềm mại nõn nà mà bằng những ngón tay sần sùi như của mẹ.


Hơn năm tỉ người sống trên trái đất, mấy nghìn năm,
mấy vạn năm, biết bao nhiêu vĩ nhân và những thiên tài,
Bao nhiêu anh hùng và thi sĩ, mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Như những đóa hoa quỳnh nở rồi khép lại, hương
ủ đời con thành tục ngữ, ca dao, con nhận từ tay
mẹ về gừng cay, muối mặn.


Mẹ giơ tay về phía mặt trời, mặt trời như bị ép lại,
ánh nắng bị chẻ ra.
Từ kẽ tay mẹ bật
những dòng ánh sáng.


(TCSH353/07-2018)





 

 

Các bài mới
Các bài đã đăng
Giấc mộng (10/08/2018)
Nhạc hoa (27/07/2018)