Tạp chí Sông Hương - Số 372 (T.02-20)
Thơ Sông Hương 02-2020 tt
14:44 | 28/02/2020

Châu Thu Hà - Tần Hoài Dạ Vũ - Nguyễn Ngọc Hạnh - Mai Văn Hoan - Nguyễn Văn Quang - Nguyễn Văn Thanh - Ngô Thái Dương - Nguyễn Thiền Nghi - Thảo Nguyên - Trường Thắng - Lâm Bằng

Thơ Sông Hương 02-2020 tt

CHÂU THU HÀ

Chiều trên đồi Vọng Cảnh

Men theo lối nhỏ triền đồi
Bồng bềnh ta với đất trời ban sơ


Bàn tay nắm mấy cho vừa
Nồng nàn hơn những ngày xưa nồng nàn


Ráng chiều tím đẫm Hương giang
Chợt nghe một tiếng chuông vang vọng về


Những mênh mang
những hẹn thề
Gửi vào trong gió bốn bề thông reo


Đất trời ấp ủ men yêu
Đam mê thắp lửa những điều riêng chung…




TẦN HOÀI DẠ VŨ

Soi đời độ lượng

Nắng vừa về trong lá
Lá xanh mùa hương bay
Tình non như vòng tay
Lòng em hiền dải lụa


Em còn tay giữ lửa
Trao cho người đau thương
Và trái tim xuống đường
Xóa đi ngày gian khó



Biết đời không nỡ bỏ
Hãy quên bao lỗi lầm
Xin về chút từ tâm
Tặng tháng ngày dâu bể



Này em ngăn giọt lệ
Tình say trong tiếng đàn
Lòng sầu mai sẽ tan
Ngàn tiếng chim gọi nắng



Hồn qua mùa cay đắng
Tình thơm vào mai sau
Ánh sáng của niềm đau
Soi đời ta độ lượng!




NGUYỄN NGỌC HẠNH

Giấc mơ trôi

Chỉ mình tôi bước tới phía sau
Dấu vết còn đây ký ức vơi đầy
Bàn chân mình dẫm đêm mờ mịt
Một thời vụng dại đắm say


Bước tới hay là đang trở lại
Mà sao chân cứ vấp u mê
Đầu không quay lại, mắt nhìn thẳng
Lòng còn quấn quýt phía sông quê


Phía nào trời đất đừng giông tố
Cứ mãi hoàng hôn nỗi nhớ nhà
Nơi ấy một thời tôi thơ dại
Xa rồi, thôi nửa giấc mơ qua


Khi chạm gót nẽo đời vô ngã
Là tôi bước tới phía sau mình
Chân trời mờ mịt còn xa lắm
Cho tôi dừng lại để hồi sinh


Cho tôi quay lại, không đi nữa
Khất nợ dòng sông giấc mơ trôi
Cái đã trót vay, xin trời đất
Hãy lấy tàn tro để lấp bồi...




MAI VĂN HOAN

Có phải là yêu không?

Xa một ngày là nhớ
Xa hai ngày là mong
Cái chi mà lạ rứa
Có phải là yêu không?


Có phải là yêu không?
Sao thấy lòng bổi hổi
Đôi dòng tin nhắn vội
Cũng thấp thỏm đợi chờ


Hay suy nghĩ vẩn vơ
Hay ghen tuông ngớ ngẩn
Hay hờn và hay giận
Có phải là yêu không?




NGUYỄN VĂN QUANG

Độc thoại

Hoàng hôn cúi đầu tựa lưng núi
Em ơi mùa thu không ngủ
Rũ gân lá tính thời gian
Trăng lồng nhân ảnh khuyết bóng sông


Mây tan chảy giữa trời đơm bông
Ta với ngươi tri kỉ ừ tri kỉ
Giai nhân kìa hay bóng hồng
Bình minh ngoi lên từ mặt biển.




NGUYỄN VĂN THANH

Chốn xưa

Ta về thăm lại chốn xưa
Ngọt ngào kỷ niệm thuở vừa biết yêu
Bên tai vẫn tiếng sáo diều
Thấp cao trầm bỗng giữa chiều nhớ thương


Rưng rưng hoa dại ven đường
Biết chờ ai gửi mùi hương dại khờ
Một mình ta một ngẩn ngơ
Chân như lạc giữa đôi bờ thực hư




NGÔ THÁI DƯƠNG

Chao bờ

Hồn nhiên
tự tại búp măng
Tắm mưa
ngâm nắng vết lăn mỗi ngày


Khói sương
danh phận kiếp này
Cứ như
chỗi ngọc
lay lay từng giờ


Hóa thân
lịm cả hồn thơ
Xuyên qua
lộc mạch
chao bờ… tri âm




NGUYỄN THIỀN NGHI

Chiều trên Mù Cang Chải

Thị trấn phơi váy chiều
trên đồi ruộng bậc thang qua mùa
đất trống
chim về vãi sắc âm


Người ở đây như mây
lãng đãng trôi
lãng đãng quẩn quanh ngọn núi đời mình
lối về cúi con mắt nhớ nắng
góc đứng góc đi nhòe gió đồi


Con nước về thấp chạm đáy chiều
chạm bước ngươi đi dọn hoàng hôn
váy bọc màu chàm về đốt bếp
lửa nói cười trên que củi thời gian


Thị trấn đổ nhào bức tranh thủy mạc
xuống lũng đêm
với giấc mơ trần mảnh ghép cuộc người
đường ở đây không tên không số
tôi đi như người đồng bóng lạc tâm
phố không quen hoang hóa bước người
tôi hoang hóa tôi.




THẢO NGUYÊN

Giấu tình vào sóng

Ký ức gọi về với biển chiều nay
Cùng uống nhé chén nồng nàn đầu hạ
Dào dạt sóng ru mềm ghềnh đá
Gió đan mây óng ánh mặt trời.


Gọi về thanh tân của tuổi đôi mươi
Thuở ngực biển căng vồng sóng gió
Và dấu yêu một thời hoa đỏ
Dịu dàng bờ cát tinh khôi.


Điều gì cháy lên từ phía xa xôi
Mà thăm thẳm mà dềnh lên như sóng
Những nỗi niềm trong vỏ sò vỏ ốc
Khát một lần thoát xác để ngân nga.


Biển lắng lại và xanh êm đến lạ
Nắng đơm hoa lấp lánh môi cười
Biển có biết ta giấu tình vào sóng?
Giữ riêng mình ngàn vạn hạt sương mơ.




TRƯỜNG THẮNG

Khắc khoải
cung trầm



Đêm dài mải miết
Bừng thức chiếu chăn
Làn môi hờ hững
Còn nhớ môi hằn.


Giẩy giụa lời mưa
Điếng lòng xối xả
Âm lượng thâm trầm
Chát chúa tục ca.


Từ nào đẹp hơn
Lênh loang có thể
Gió thoảng bay vèo
Khô khốc sơn khê.


Chạm đời khập khiểng
Tục lụy lớp lang
Trùng khơi vươn sóng
Khắc khoải cung trầm…




LÂM BẰNG

Đá núi Vân Hoàn tạc một khối xanh
                                    Tưởng nhớ nhà thơ Hữu Loan

Tôi về thăm ông
Đá núi Vân Hoàn toác toang
Nham nhở
Tay ngai, cọc thồ... còn đó
Ông đi đâu
Con đường chân núi chằng chịt vết xe thồ
Lổ loang…
Chân ai tứa máu vệt đường
Lưng ai chang nắng tháng năm, tháng bảy
Mảnh khăn vắt vai ướt sũng mồ hôi
Giọt giọt rơi thấm đất
Bóng ai xoãi cẳng căng vai đẩy cọc thồ
Xe thồ chở đầy đá núi
Núi Vân Hoàn vẹt mòn sau nhiều chục năm…

Núi Vân Hoàn còn đó, toác toang
Mây trắng trở về
Ông còn đi đâu

Đá núi Vân Hoàn tạc mãi một khối xanh
Lừng lững tóc mây
Râu dài chấm ngực
Mảnh chai vểnh cằm không cạo hết được
(*)

Đá núi Vân Hoàn còn đó
Mây trắng đã trở về
(**)
Nhưng
            Thi nhân đi mãi…
Thi nhân đi
Ông
“Còn
            bận
                        làm
                                    Người”
(***)

..........................................
(*) “Người đập mảnh chai vểnh cằm cạo râu” (“Đèo cả” - Hữu Loan).
(**) Vân Hoàn: Mây trở lại.
(***) Trả lời một bạn văn khi hỏi: Lâu nay bác có làm thơ không, thi sĩ Hữu Loan: “Tôi còn bận làm Người”.


(TCSH372/02-2020)


 

Các bài mới
Nhớ Huế (13/03/2020)
Lối xuân (10/03/2020)
Bếp lửa (08/03/2020)
Các bài đã đăng
Bông huệ trắng (07/02/2020)