Tạp chí Sông Hương - Số 375 (T.05-20)
Chùm thơ Trương Đăng Dung
08:38 | 03/07/2020


TRƯƠNG ĐĂNG DUNG

Chùm thơ Trương Đăng Dung
Ảnh: internet

Trên bàn mổ
           Kính tặng mẹ

Xin mẹ đừng buồn
con đã không giữ được vẹn toàn thân xác mẹ cho.


Đã 65 năm
đói con cho ăn
khát con cho uống

rét con cho mặc ấm,
con đối xử chu toàn với thân xác của mình
hơn cả với tâm hồn nhạy cảm.


Con làm kẻ thứ ba
giữa tâm hồn bất an
và thể xác bất toàn.


Con tìm nơi cứu rỗi
giữa những hoài nghi, cô đơn và bất lực
ngổn ngang ký ức
tâm hồn con mang nặng cuộc đời con.


Con không có quyền năng
trong cuộc chiến chỉ mình con biết
bản năng sống và bản năng chết
loại trừ nhau.


Thân xác con đau
tâm hồn con biết làm gì chia sẻ?
Con chỉ mong được về nhà với mẹ
cho tâm hồn và thể xác về theo.
                       
Bệnh viện, 10/12/2019


Một lần nữa
               Tặng vợ

Cánh cửa kính pháp trường xanh khép lại
anh vội ngoái nhìn em
chưa bao giờ anh cô đơn đến thế
chỉ có đôi giày anh được ở lại bên em
cùng e chờ đợi,
anh muốn nắm tay e
một lần, một lần nữa.


Ngày anh sinh có mẹ
ngày anh sống có em
khi anh mải khắc khoải phận người
nghi vấn bóng đêm
em lặng lẽ lo từng bát gạo
anh muốn cảm ơn em
một lần, một lần nữa.


Anh biết thể chất phôi pha
cái vỏ gối bao lần em thay mới
từng đêm nghe tóc bạc xót xa,
giới hạn bủa vây ta
em nỗ lực trong từng giây phút sống
anh tha thẩn như một người mơ mộng

lang thang trong kiếp làm người.

Anh biết mùa thu ngày một ngắn hơn
những dự định còn dang dở
anh chưa làm được gì nhiều cho em
chưa đưa em đến những vùng đất lạ
gặp những con người ta chưa biết tên
yêu những con người ta chưa biết mặt...


Hãy tha lỗi cho anh
một lần, một lần nữa.
           
Trước giờ lên bàn mổ, 10/12/2019


Tô Thùy Yên

Ngựa đã gục ngã trên cánh đồng hoang
tàu vẫn chạy
mặt trời vẫn mọc.
Thi sĩ bước nhanh cho kịp bóng mình
đi như không thể hoãn
đi như không thể dừng
cuộc rượt đuổi thời gian bất tận.


Những con đường không biết dẫn về đâu
đường chạy theo con tàu
đường đi cùng lữ khách
cuộc hành trình tự nguyện
trong đau khổ, hoài nghi
một chấm nhỏ thi sĩ
cuối chân trời.


Tàu đã cách xa, rất xa
thi sĩ vẫn trên đường
phía trước mờ sương
Hiu Quạnh lớn trùm lên mặt biển
trùm lên cánh đồng
trùm lên mọi vật.


Tàu đã khuất, con đường xa vô vọng
thi sĩ vẫn đi
mong kịp trình lên Thượng Đế
những lầm than kiếp người
rồi như một tráng sĩ
kiêu hãnh thẳng tiến về Định mệnh.

               Hà Nội, 2019 - 2020

(TCSH375/05-2020)






 

Các bài mới
Đọc Kafka (03/07/2020)
Hoa bằng lăng! (03/07/2020)
Các bài đã đăng