TRẦN KHOA VĂN
Trên bầu trời cao và xanh trong, đám mây rạng rỡ trong ánh nắng cuồng nhiệt của mùa hè. Mây ôm lấy các con và cùng gió đưa chúng đi khắp bầu trời.
Những hạt nước nhỏ li ti đang vui đùa, chợt chúng dừng lại rồi hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, ở dưới kia có gì mà màu xanh, đỏ lấp lánh thế ạ?
- Phía dưới chúng ta là mặt đất, còn màu xanh là cây, màu đỏ là hoa con ạ.
- Thế màu xanh thẫm phía xa kia là gì hở mẹ?
- Là biển con ạ.
- Ôi, đẹp quá. Thế khi nào chúng con lớn mẹ cho xuống đó chơi nhé.
- Đừng, chẳng có gì hay ho đâu các con ạ, mẹ từng ở đấy rồi. Dưới ấy chỉ toàn là bụi bặm, ao hồ, sình lầy, đất cát thôi.
- Nhưng ở đó có cây, hoa và cả biển nữa.
- Nhưng ở đó cũng có những bức tường, chai lọ, thùng sắt... Biển thì quá xa. Chúng sẽ cầm tù các con.
Những hạt nước không hỏi nữa, bởi chúng bận vui đùa những trò chơi mới với gió, với những cánh diều. Thỉnh thoảng trong giấc mơ chúng vẫn nghĩ về màu xanh, màu đỏ.
- Mẹ ơi, bà kể lại là bà từng tạo ra màu xanh, đỏ, tím, vàng đấy!
- À, đó là cầu vồng các con ạ...
Mây không muốn nhắc đến cầu vồng bởi khi cầu vồng xuất hiện cũng chính là lúc phải xa các con.
- Mẹ ơi, mẹ đã tạo ra cầu vồng chưa?
- À, mẹ chưa vì...
- Vì sao hở mẹ? Mẹ tạo cho chúng con xem đi.
- À, vì mẹ bận bảo vệ các con, đưa các con đi chơi. Khi nào các con thành mây, mẹ sẽ tạo cầu vồng.
- Làm thế nào để chúng con được thành mây hở mẹ?
- Các con phải yêu thương giúp đỡ nhau, dần dần các con sẽ lớn dần và hóa thành mây.
Nghe lời mẹ, các hạt nước nhỏ ngày càng quấn quýt bên nhau. Chúng lớn dần lớn dần và đã bay được một chút xung quanh mẹ.
- Mẹ ơi, buổi sáng chúng con là màu xanh, buổi chiều là màu đỏ đấy!
Lũ trẻ rất phấn khích với những phát kiến của mình.
- Ừ, do bác mặt trời vẽ đấy!
- Mẹ ơi, như thế này đã thành mây được chưa?
Mây mỉm cười: “Sắp rồi các con ạ”. Nhưng Mây lại thoáng buồn vì cũng là lúc cô phải xa những đứa con bé bỏng của mình và sẽ phải thật lâu, thật lâu hoặc không bao giờ gặp lại. Nhưng cô biết những cánh đồng nứt nẻ, những cành lá khô cằn, những bông hoa dần héo úa đang cần các con hơn bao giờ hết. Chúng sẽ phải trở thành những hạt mưa rơi xuống mặt đất rồi lựa chọn số phận của mình để bắt đầu hành trình cuộc sống. Hành trình của những hạt mưa.
Thoáng chốc, lũ trẻ giờ đây đã lớn bổng, Mây cảm thấy mình di chuyển ngày một nặng nề. Cô nói với các con:
- Bây giờ các con đã trưởng thành và trở thành đám mây như mẹ. Khi nào ở phía chân trời xuất hiện ánh chớp, lúc đó các con sẽ hóa thành những hạt mưa.
- Làm hạt mưa như thế nào vậy mẹ?
- Chúng con sẽ đến với mặt đất, nơi có cây cối và những đóa hoa. Nhưng khi rơi xuống đất, các con đừng sợ hãi. Hãy cố gắng tìm đến màu xanh để trở thành những hạt mưa có ích. Các con đi thật nhiều nơi trên trái đất xinh đẹp rồi quay về với mẹ các con nhé!
Lát sau, đúng như lời Mây nói, bầu trời bỗng tối sầm và có một ánh chớp lóe lên. Mây buông vòng tay để từng hạt mưa trút xuống mặt đất. Phía dưới chúng là những lá cây, những mầm non, những đóa hoa đang chờ chúng. Những hạt mưa thấy mẹ đang vẽ những vầng cầu vồng tuyệt đẹp trên bầu trời. Mọi vật như sáng bừng lên, hân hoan đầy sức sống sau trận mưa mát mẻ. Nhớ lời của mẹ, chúng không hề sợ hãi mà tìm đến những màu xanh để rơi xuống. Chúng tạo thành những ngọn suối đi khắp nơi và róc rách kể lại những trải nghiệm của mình. Có lúc chúng nghịch ngợm thử thách tung mình lên những vách đá tạo nên những con thác hùng vĩ. Rồi chúng cùng đổ về sông, mang phù sa cho những cánh đồng. Dòng sông êm đềm uốn qua những bãi đồi xanh mướt. Suốt chặng đường chúng luôn cố gắng trở thành những hạt mưa có ích tạo nên màu xanh cho trái đất. Cuối cùng, chúng cũng đến được và hòa vào biển cả, thậm chí cùng với những con sóng đi đến tít tắp bên kia bờ Đại dương. Tất nhiên, trong số chúng vẫn có những hạt mưa ham chơi để rồi không bao giờ đến được những dòng sông mà phải ở lại những ao hồ nhỏ bé, tù túng. Ở đó chúng phải thật cố gắng cùng với những cô chú nông dân làm lụng, trải qua những mùa nắng mới được quay trở về với bầu trời, nơi có mẹ của chúng dang vòng tay chờ đợi.
T.K.V
(TCSH436/06-2025)