Tạp chí Sông Hương - Số 233 (tháng 7)
Truyện ngắn chưa xong
08:50 | 16/07/2008
THÁI KIM LAN(tiếp theo)

Chiều hôm sau, ngày thứ hai ở biển, trước giờ ăn cơm Hùng bảo:
- Hôm nay ta đi ăn trứng vịt lộn, như một thứ hors d´oeuvre, rồi về đi ăn cơm chiều, chị Hoàng nhé, hôm nay em đãi.
Chị Hoàng cười:
- Làm như trứng vịt lộn là thứ xa xỉ không bằng! Ai ngờ chưa tới ba xu!
Họ đi về phía dốc của bãi đông. Từ xa cô bán hột vịt đã nhảy nhổm lên như một quả bàng khô dội tưng trên đường sau khi vừa rơi xuống:
- A á, bác và anh chị ơi, hột vịt em vừa nấu xong, ngọt ngon lắm.
Cô chẳng cần mời lâu vì cả bọn đã kéo ghế ngồi xuống. Trong lúc đập đầu trứng vào thành bàn để bóc vỏ trứng cho dễ, Hùng nhận ra hôm nay “quán nhậu khá đông khách: bốn năm người đàn ông đang nhậu đế và khô mực. Chị chủ quán đang lúi húi quạt than, nướng cá khô trên vỉ sắt. Lần đầu tiên Hùng để ý, bên cạnh chị, người đàn ông hôm qua vẫn ngồi nhìn, như thử từ chiều hôm qua đến chiều hôm ấy hắn chưa một lần đứng lên, ngồi thẳng thớm, lưng dán vào thành ghế, nhìn ra phía trước đăm đăm, ít lời, trước mặt anh, trên chiếc ghế đẩu thấy có dĩa mận chẻ tư, mấy lát ổi, mấy mẩu củ đậu trắng tinh và một chung nhỏ rượu đế.
Ngoài anh ta và nhóm đàn ông nhậu khô sặc, hôm ấy xe honda xình xịch đỗ lại khá nhiều lần, khi thì mua trứng vịt lộn đem về, khi thì mua nước, mua ổi cho con trẻ…hàng quán rộn ràng khách, và hai người đàn bà tíu tít mua bán. Không khí như một cái quán con được thấy khắp nơi trên đường quê, có điều cái quán này “tân thời, không có mái tranh và chõng tre, chỉ có trước mặt con đường nhựa bóng láng với rất nhiều xe chạy vụt qua…và sau lưng là biển…
Khi bọn Hùng quay trở lại sau cuộc đi dạo, đám người đàn ông vẫn còn ngồi lì, có kẻ đã ngấm rượu tợn, đưa cái chung nhỏ lên cao khi chị Hoàng đi qua, gọi với: “chúc mừng người đẹp, chúc người đẹp nhớ đến li rượu mừng xuân! và hắn nốc cạn. Những người kia say hơn chỉ hô hố cười, duy anh chàng ngồi thẳng không nhếch môi, ngậm trong miệng một nỗi bận tâm nào đó. Lần đầu tiên, Hùng nghe chị bán hàng mời mọc:
- Bác và anh chị dùng trái cây cho mát!
Giọng chị nhu mì và nhỏ như mũi kim khác hẳn với giọng bể choạc của cô bán hột vịt, hầu như có chút duyên ngầm chuyền vào thính giác. Nhìn đám đàn ông ngồi bu quanh chị, thêm cái anh chàng áo xanh ngồi khan như đinh đóng cột, trong một thoáng liên tưởng, Hùng chợt nghĩ đến những mối tình nơi các quán con bên đường, chẳng biết hôm nay nơi khung cửi này, có ai vướng giây tơ? Hùng quay sang chị Hoàng hỏi một câu chẳng có đầu đuôi:
- Chị Hoàng còn nhớ ngày xưa, ông cố đi công cán xa, hàng ngày qua sông, hay ghé lại cái quán nước chè nơi bến. Không lâu sau bà cố phải đi cưới cô chủ quán cho ông làm hầu!!!

Câu hỏi bay trong gió biển nổi lên với sóng chiều đang rào rạt trong đám lá bàng đỏ ối, hất tung những lá khô lên đường, chị Hoàng đang đứng với cô bán hột vịt, quay lại bảo Hùng, cũng chẳng dính líu đến câu hỏi:
- Mỗi ngày cô bé chỉ lời được không quá mười ngàn đồng Hùng ạ, tính ra chưa được một đô la!

Như chẳng đặng đừng, ngày thứ ba, họ lại tấp vào quán nhậu… hột vịt trên vỉa hè. Cái quán y hệt một thứ vấp chân trên đường đi, bắt người ta dừng lại sửa giày, rồi tiện chân ngồi lại lân la vài giây. Hình như số phận của chúng là như thế, những cái quán bên lề, chẳng có chức năng gì hơn ngoài việc níu chân hay làm chậm bước khách qua đường vài khoảnh khắc, chỉ vài khoảnh khắc thôi, không quá hơn thời gian ăn cái trứng vịt. Ấy mà đối với Hùng, nó bỗng trở nên một cái thú trong cuộc đi dạo biển từ đầu bãi đến cuối bãi, cái thú vấp chân tình cờ mà dừng lại. Gió chiều trên biển mát lạnh làm thích thêm cảm giác ấm tròn của chiếc trứng trong tay và vị béo ngậy mặn mà trên đầu lưỡi. Tú, Khuê thì ngán hột vịt lộn, thích nằm nhà đọc tiểu thuyết, Khanh bận vào Internet nghe bài "Bonjour Vietnam“ đang tưng bừng chiếm lĩnh các điện thư bạn bè gửi đến, máy cứ quay nặng chình chịch những 8, 9 nghìn KB chở bài hát, thiếu đường đứt giây. Chỉ mỗi chị Hoàng theo Hùng.
Khi họ đến, cái quán như hửng sáng lên, những cái ngước nhìn như nhận ra khách nhà, thấy thân thuộc. Cô bán hột vịt không còn nhảy lưng tưng nữa, chỉ nhoẻn miệng cười:
- Hôm nay em hết trứng rồi! Bác và anh đến trễ quá!
Quả nhiên, mảnh trăng khuyết đã lên quá ngọn bàng, đêm đã khuya hơn mọi khi, đèn đường đổ sáng trưng và người qua lại cũng thưa thớt. Chị chủ quán mời:
- Thôi anh chị ăn khô cá vậy! Hay ăn trái cây!
Hùng bảo, tôi chỉ thích ăn trứng vịt lộn nóng, vậy mà hôm nay tôi định mua hết 20 cái trứng vịt cho cô, để cô lời to một chuyến.
Mọi người đều cười. Cô bán trứng cười to nhất vì hôm nay trứng bán sạch, không vất vả chào mời như mọi khi, mà lại có khách đòi ăn, mình được làm cao không có, cô sung sướng ra mặt.
“Quán về đêm còn lại vẻn vẹn 5 người: hai cô bán hàng, chị Hoàng và Hùng, và người đàn ông thường trực. Hai người khách ngồi xuống ghế, đối diện với bộ ba “trong quán. Ừ, họ đúng là bộ ba, như gánh hát dạo 3 người. Chị Hoàng nghĩ thầm nhưng không thích gợi chuyện, chị nhắm mắt, ngẩng cao mặt hơn, để đón tận tường từng ngọn gió từ biển thổi vào. Hùng cũng ngồi yên, trong lúc chị chủ quán tỉ mỉ cắt mận và ổi, rồi mở nắp thùng ướp lạnh, lấy đôi củ sắn đã gọt vỏ ra chẻ làm tám, chị sắp lên dĩa, lặng lẽ chuyền sang cô bé bán hột vịt, cô cũng lẳng lặng đặt dĩa lên bàn trước mặt người đàn ông. Lần này vị trí của họ có thay đổi: cô bán hột vịt ngồi giữa hai người, chị chủ quán ngồi bàn kia, còn người đàn ông ngồi bên bàn này, dáng vẫn thẳng tắp như lính, luôn day gương mặt khá nghiêm trang ra phía đường, trước mặt là dĩa cá khô sặc đã nướng vàng.
- Mời anh chị trái cây, củ đậu này ăn mát lắm!
Chị Hoàng cầm lấy miếng đậu, quay sang người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh, bất chợt thấy trên túi áo có thêu hai chữ “bảo vệ, chị nửa tò mò nửa bâng quơ:
- Anh làm nghề… “bảo vệ?
Người đàn ông gật đầu, miệng hơi nhếch lên một chút, dáng hơi mất tự nhiên, nhưng không kém tự tin. Gì thì gì, nghề “bảo vệ ở xứ này cũng sáng giá lắm.
Chị Hoàng bật cười, trong đầu chợt loé một khám phá, chị nhìn quanh cái lề đường trống trải:
- Anh bảo vệ công sở nào ở đây?
Chị hất mặt qua phía đường bên kia:
- Quán cà phê hay khách sạn? Nhưng sao lại ngồi khơi khơi bên này, cách một mặt đường bên kia lận???
Chưa kịp để cho ai xen vào, chị lý luận theo nguyên tắc “bảo vệ:
- Anh ngồi đây, bảo vệ bên kia, xa thế, nhỡ có cướp ở nhà hàng bên đó anh chạy qua sao cho kịp mà "bảo vệ“???, coi bộ không xong rồi!
- Hừm!
Chị làm nghiêm như cô giáo Hoàng một thời bắt học trò vòng tay… rồi lí lắc chị quay về phía bàn bày hàng, tinh nghịch, tay huơ miếng đậu ra đàng trước:
- Hay anh bảo vệ cái quán này, à quên, bảo vệ hai chị này?

Cô bán hột vịt phá lên cười, nhảy nhổm, vỗ cả hai tay đen đét:
- Trời ơi, sao bác nói đúng thế! Ðúng là bảo vệ đây rồi!
Cô thiệt thà như đếm:
- Nhưng không phải em đâu, mà…
Cô chỉ về phía bên phải, đôi mắt liếc qua liếc về lia lịa như tên hề trên sân khấu:
- Mà bảo vệ chị kia đó kìa!
Hùng bật cười,- chị Hoàng cười to nhất, sung sướng như Columbus tìm thấy nước Mỹ, rồi đến cô bé khanh khách khoái chí và cả hai anh chị cũng cười nhưng với chút bẽn lẽn ngộ nghĩnh: anh thì sẵn sàng thú thiệt, còn chị thì ấp úng không ra lời.
- À ra thế, hay thật, hèn gì ngày nào cũng thấy anh ngồi đây!
Cô bán hột vịt chen vào:
- Từ bốn giờ chiều đến 11 giờ khuya đó!
Không chờ ai hỏi cô mở máy khai luôn:
- Nhưng rồi ai về nhà nấy, 11 giờ khuya, anh giúp chị dọn hàng, rồi thì mỗi người đi một ngả, không cho vào nhà, chưa chịu đâu nghen! Cứ phải ngồi đợi hoài!
Hai chân cô khoành lại như kiểu ngồi của vũ nữ chàm đang múa, tay trái xòe ra đưa về phía anh nọ trịnh trọng hạ giọng:
- Hiền lắm đó nghen! Bảo vệ nhưng mà hiền – (làm như bảo vệ tuyền là thứ dữ như cọp!). Nhờ có anh mà tụi em mới được ngồi đây! Dạo này tụi em bị đuổi dữ lắm, bị phạt nữa. Làm ăn khó lắm anh chị ơi! May nhờ có anh ngồi đây!
Rồi đưa tay phải lên tầm tay trái còn xòe ra lưng chừng về phía chị, cô thì thầm:
- Chỉ có 3 con, chồng chỉ chết, nhưng chưa ưng ai đâu…Chỉ cũng hiền, nhờ có chỉ mà em được bán đây. Buổi sáng em bán nước ngọt ở chùa, buổi chiều ra đây nhờ chỉ che cho.
Không để nước mắt tủi thân làm nghẹn giọng trào ra, cô chấp tay lại ra chiều bí mật:
- Nhưng mà chưa chịu anh đâu nghen! Còn khó lắm nghen!
Cái cô này ngộ thật, phanh phui chuyện thiên hạ cứ là vanh vách, trong lúc đương sự thì nín thinh, Hùng quay sang nhìn chị bán hàng nhậu. Thấy mặt chị thuần hậu, có duyên ngầm, mặc dù người phốp pháp, đẫy đà trên chiếc ghế con, trông nặng nề, cái ghế nhựa cứ oằn ra nơi mỗi cử động, nhưng hai má chị hồng. Có lẽ vì ngượng thẹn, chị cười, lấp lánh chiếc răng vàng, lại thấy đáng yêu, trông như gái mới một con, chứ không phải ba con. Chị bối rối liếc qua bên kia, một tay móc trong túi áo bành lấy ra cái mũ, đội lên đầu như muốn che nỗi thẹn thùng, trông ngồ ngộ đến buồn cười, như cử chỉ của một cô gái biết mình đang được yêu nên làm điệu làm dáng.
- Còn anh, quê anh ở đâu?
Cô bán hột vịt lại chen vào:
- Tội lắm nghen, ngày nào cũng dậy sớm, đi đánh cá lúc 6 giờ sáng, có cá ngon là đem về cho chỉ. Bảo vệ cho đến 4 giờ chiều là ra đây ngồi miết, mọc rễ ở đây luôn! Bảo vệ đây tới cùng luôn. Thế mà chưa được gì cả đâu nghen. Về ngủ một mình thôi!
Chị Hoàng chớp mắt, nghe chính mình cũng nao trong dạ, thích thú như vừa vạch cát nơi bãi biển chơi, bất ngờ lượm được một con ốc nhỏ, đưa lên tai nghe tiếng gió vi vu kể một câu chuyện tình câm nín, vụng về, muộn màng đang ầm ì trong đáy biển.
Bây giờ chị Hoàng chợt hiểu tại sao họ ngồi như thế, lưng day ra biến, mặt hướng vào đường.
Người đàn ông nhìn ra đường, coi chừng phía bên kia đường là bổn phận, mà cả hồn lẫn xác đều ở bên này, ngồi thẳng như thế mà lòng thì đã nghiêng hết gần mười phần về người phụ nữ đầy sức sống ngồi kia trong gang tấc. Chỉ còn một phần rất nhỏ là có thể cầm tay, choàng vai mà sao vẫn ngần ngại, ngập ngừng…chưa tới. Chị cắt trái, nướng cá khô mời khách dừng chân nơi con đường rộn ràng qua lại, mắt chị nhìn đường nhưng trái tim thì đang theo dõi từng cử động của người bên cạnh nơi mỗi ngọn lá rơi, nơi từng cơn gió thổi. Còn cái cô bán hột vịt tuy ngồi mà lại lăng xăng như con thoi, rình từng bước người qua đường, chạy qua chạy về như trên mắc cửi, nhưng có lẽ tối về cô là người duy nhất trong bọn sẽ ngủ một giấc thật say, không thao thức nhớ nhung, không rạo rực bồi hồi.
Mỗi người nhìn ra đường với một nỗi riêng, làm sao biết hết?
Ngươi đàn ông kể chậm rãi cuộc đời mình, so với chị, anh không phì nhiêu mà gầy guộc trong chiếc áo sơ mi, gương mặt khá thanh nhưng rắn rỏi, anh có thể là một người tình lý tưởng trong dáng điệu đợi chờ, im lặng mà đợi chờ:
- Quê ở đây, nhưng đã đi từ lao động từ lúc 18 tuổi, ra đến Lạng Sơn rồi Hải Phòng cơ, rồi Thanh Hóa, Ðà Nẵng, Quảng Nam, ngay cả Huế, làm lính, làm ruộng, làm công đủ cả. Lên rừng xuống biển đủ hết. Giờ có chân bảo vệ ở đây, nên trụ lại đây…Không muốn đi đâu nữa…Dừng lại đây! Không đi nữa! Dừng!
Anh nói chữ “dừng với giọng cảm xúc, tuồng như ý muốn “dừng làm anh thêm mạnh dạn, anh nhích một chút vai về phía người yêu, nói lửng lơ::
- Qua đây ngồi, sao ở hoài bên ấy?
Người đàn bà càng thẹn thùa hơn, chị nhúc nhích đôi chân đang duỗi thẳng ở dưới gầm bàn, đến oằn cái ghế sang một bên, nhưng không đứng lên.
Anh liếc qua, cười nửa miệng như có vẻ không vừa ý, chép miệng nơi từng chữ một, nghe có đôi chút doạ dẫm, thách đố:
- Nếu không được… thì… lại đi nữa!
Cô bán hột vịt dãy nảy như chính mình sắp bị bỏ rơi:
- Em đã nói rồi, khổ lắm, đừng để đợi lâu quá mà. Ði mất thì khốn!
Cô nhăn cái mặt nám khô, hai tay đưa lên gãi đầu, dáng điệu khổ sở, thấy cô già hẳn như một phụ nữ lỡ thời, đang tốt bụng khuyên người trẻ hơn, mà người kia cũng chẳng trẻ gì hơn, cũng đà quá lứa.
Người đàn bà không nói, đưa tay lên sửa mũ nỉ, bối rối, miệng lại cười mỉm như đùa với tuổi của mình. Ðôi má hồng hơn bên lò lửa đang khơi…
 
Họ vẫn ngồi như thế khi hai chị em đứng lên. Sau lưng họ, thủy triều đang mê mải theo trăng…
Trên đường về, hai người đi bên nhau im lặng. Tay Hùng còn cầm con cá khô sặc nể lời mời của người đàn ông. Anh ghé miệng cắn một tí cá, nghe tất cả sự khô khan của thịt cá keo đặc và vị mặn cay xoắn trên đầu lưỡi. Anh nghĩ đến người đàn ông mỗi ngày đã nhai mấy lần con cá khô, nhai luôn cả sự nôn nóng được yêu, dồn hết mọi náo nức gần gũi người tình trong đợi chờ. Anh xúc động như vừa khám phá một chất ngọc thô sơ trong khối bê tông dày đặc đang chồng chất khắp nơi, trên các lề đường lát đá hoa cương vô lối, dấu hiệu xa xỉ của giàu sang vội vã và tân tiến nửa vời trên bến cảng này. Tưởng như mọi mạch ngầm đã bị xi măng đóng cứng trên con đường tráng nhựa ấy, ngờ đâu lạch tình vẫn còn xao xuyến đầy âm ấp, bên lề đường, trong đơn sơ, trong nhỏ nhoi, trong chơn chất, nhưng đầy độ lượng như biển dào dạt sau lưng, đầy hi vọng như bàng đang đổi lá xanh trên cây…Chuyện tình của họ ra sao, khi lá đỏ hết mùa? Vẫn còn như một mong ngóng xuân thì…? Hay mùa xuân sẽ dừng lại từ đây?
T.K.L

(nguồn: TCSH số 233 - 07 - 2008)

Các bài mới
Nhớ và ghi (17/07/2008)
Các bài đã đăng
Cảm xúc Hightech (15/07/2008)
Lá trắng (15/07/2008)
Nhớ San (15/07/2008)