Tác giả: Lê Vũ Trường Giang
Nhảy qua bóng mình

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

Tôi ngồi thu lu trong xó nhà, chỗ giao nhau giữa hai bức tường, tựa như đương ở trên một chiếc thuyền con dạt trôi giữa biển khơi. Nơi ấy an toàn và yên ổn nhất, mặc cho bao cảnh trí trôi qua nhanh chậm.

Ngửa tay gom chút nắng xuân

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
                            Tùy bút

Cái không khí Tết đến, xuân về đã kề cận thật rồi, chợt nghe ai đó đọc câu thơ cũ: “Một chén xuân đưa vạn dặm tình/ Cỏ thơm đứt ruột nát lòng oanh.

Những nốt trầm giăng ngang mặt đất

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

Một trong những yếu tố tác động đến các nhà thơ trẻ đó là tính toàn cầu hóa, giao lưu văn hóa, tiếp nhận những trào lưu thi ca qua internet, sách báo, mạng xã hội...

Người tình sử thi

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

Ngã nói cuộc đời vốn dĩ là một bếp than hồng, việc rút bớt những cục than hồng để lại cái tàn tro tắt lịm lạnh lùng giày vò Ngã.

Gươm của rồng

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

Những người già bảo chúng tôi ở Ái Tử có nhiều ma, ngày xưa chiến trận diễn ra liên miên, nhiều người bị chết mất thây. Những cuộn cát xoáy do gió cuốn lên mỗi lần mù mịt là ma đi kiếm ăn.

Vầng mặt trời sáng giữa đại ngàn

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
                    Ghi chép

A Lưới là một huyện phía Tây tỉnh Thừa Thiên Huế, có biên giới giáp nước bạn Lào.

Hoa rơi từ bờ ngực trái

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

Ngày cha mất, mắt mẹ buồn như cơn đông miền núi Khước. Tôi vân vê những trái sầu bám riết bên ngực, bất lực nhìn đó đeo bám suốt quãng đời từ khi mở mắt.

Biệt cố hương

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG    

Tà dương bắt đầu trùm lên vùng núi đồi được phủ vô số bụi phong lữ đương trổ hoa đỏ thắm. Một mùi hương thầm kín cố hữu của một thành phố ven biển lan xa đến tận làng El Biar.

Theo dấu Huyền Trân

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG   
                        Bút ký   

Nước non ngàn dặm ra đi
Cái tình chi? 

Chông chênh ngày lũ

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  
                           Bút ký   

Chỉ mấy ngày mưa dồn dập, trắng trời quê hương, tang thương lại gieo lên mảnh đất nghèo khó mỗi lần lũ về.

Màu xanh vĩnh cửu

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  
                                Bút ký  

Huế được xem là một thành phố vườn, cả thành phố là một công viên lớn, ở đâu cũng thấy được một màu xanh mát dịu của cỏ cây, sông, hồ, đồi núi.

Văn nghệ sỹ Thừa Thiên Huế không ngừng đóng góp xây dựng văn học nghệ thuật tỉnh nhà


CHÀO MỪNG ĐẠI HỘI ĐẠI BIỂU LIÊN HIỆP CÁC HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT THỪA THIÊN HUẾ LẦN THỨ XIII, NHIỆM KỲ 2020 - 2025

Ở lưng chừng mùa xuân

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG   

Ngày cuối năm, tiếng còi tàu vang bên sân ga cũ bận rộn những chuyến đi về. Cái màu vôi đỏ trong đêm, bóng người vội vã dưới hàng sứ trắng nở tàn lặng lẽ.

Trời gieo bão lụt giữa lòng Cố đô

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG 
                   Bút ký 

KỶ NIỆM 20 NĂM CƠN LŨ LỊCH SỬ 1999

Hương Thọ xanh mãi một màu nước mây

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  

Thuở bé, mỗi lần đứng trước chiếc tủ gỗ sơn màu xanh ngọc khiêm tốn nép cuối góc nhà, tôi trải hồn mình cùng bức tranh khắc những nét chân phương về một ngã ba sông bằng lặng, mênh mông với những ngọn núi trập trùng cao thấp tầng mây làm hậu cảnh.

Vịnh của những giấc mơ

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

Nhìn trên bản đồ, vùng bờ biển của Huế là một dải đất hẹp, mỏng như lưỡi liềm.

Mưa xuân trong tiếng chuông ngần

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG  
                            Bút ký   

Cơn mưa cố xứ đầy bí ẩn và mê hoặc. Tôi sinh vào mùa mưa, mở mắt ra đã thấy mưa, mưa vào lời ru, mưa ôm lấy nôi, mưa qua chiếc nón mẹ che, mưa về trên lối mòn cỏ ướt, mưa đưa tôi đi học, mưa theo ba vào núi, mưa ướt tuổi thơ.

Môi freud

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

Nhiều năm sau này Vũ nhớ về Giao khi hai người ngồi bên nhau trên ban công lồng lộng gió trăng. Ban công nhìn ra sân với hàng cau già nhuốm tóc trăng sáng bạc, là những hình ảnh cuối cùng của một miền quê sắp bị đô thị hóa.

Mơ được mở mắt trên đồi

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG

Tuổi thơ bao giờ cũng chiếm một phần tất yếu trong ký ức chúng ta. Sống cùng tuổi thơ là sống bằng mộng, bằng mơ, bằng cái hồn nhiên, cái thiện ban sơ, thiên đường đuổi bắt.

Xuân sang trẩy hội

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG   
                          Bút ký  

Tiếng hát năm xưa bay vào không trung, se lại những mùa hoa vàng mấy độ. Trong màu xuân dát cả đất trời, người mở cửa bước ra, diễu chân qua từng ngõ từng nhà, lên đồi xuống phố, băng đồng sang sông…

Trang 1/2