| NGÔ THỊ THỤC TRANG
 
 Day dứt Huế
 
 Chẳng con đường nào không in dấu mình qua
 Vẫn chưa hiểu chút gì về Huế
 Uống nước dòng Hương hết thời son trẻ
 Đêm cuối cùng mới biết sông không trôi...
 
 Hoa bằng lăng tím ngắt khoảng trời
 Bởi nhận quá nhiều lời thề hẹn?
 Có ai giấu điều chi thầm kín
 Mà gió chiều Đập Đá nao nao?
 
 Thôn Vỹ dịu dàng nghiêng nắng hàng cau
 Người con gái năm nao còn đứng đợi?
 Dốc Phủ Cam xiêu bóng dài cô lẻ
 Đã bao cặp tình nhân dắt được nhau vào đến thánh đường?
 
 Huế mơ hồ tựa một làn sương
 Nghe thoảng lạnh đôi bờ vai nhưng không sao cầm được
 Đi giữa mà nghe lòng lăng lắc
 Khi xa rồi mới day dứt Huế trong tim...
 06/07/2005
 
 ĐINH NGỌC ANH
 
 Bâng khuâng
 
 Em vò nát cả mảnh chiều.
 Vứt vào quãng vắng bọt bèo thời gian.
 Ve sầu một kiếp lan man.
 Than sao cho đủ muôn vàn đắng cay
 Tôi về cơn gió lung lay
 Bâng khuâng tìm lại một ngày năm xưa.
 
 LÊ THỊ QUỲNH THƯ
 
 Mưa xuân...
 
 Em đi qua cơn mưa ngày xưa
 mà ướt đến bây giờ
 Từng sợi mưa nhẹ hôn lên tóc
 như bờ môi dịu ngọt
 tuổi hai mươi!...
 
 Em đi qua đường cũ hứng mưa rơi
 Nghe sũng ướt một thời nông nổi
 Chẳng vì ai...
 
 Em đi qua niềm vui của
 ngày xưa còn sót lại
 Mưa xuân không có tuổi
 mỗi mùa về
 khắc khoải
 trong em...
 
 HOÀNG THỊ HUYỀN TRANG
 
 Chiều
 
 Từng giọt chiều
 Khẽ rơi vào trong mắt
 Để cho bờ mi cong
 Lấp lánh những giọt lệ tuôn dài.
 
 Thuở ngày xưa,
 Em cười hồn nhiên cho ai nhớ
 Và giờ,
 Em lại khóc... hồn nhiên
 cho một người đã ra đi
 
 Hạnh phúc
 tựa mây trắng ngập khoảng
 trời em
 bồng bềnh và ngây ngất
 Như cơn gió thoảng qua trong
 phút chốc
 Mây nhẹ nhàng lặng lẽ bay xa
 Mây trôi đi...
 Hạnh phúc trôi đi...
 Em không thể nào níu giữ
 chỉ biết cố chôn vùi quá khứ
 Những trên bờ mi
 từng giọt lệ vẫn lăn dài...
 
 LÊ THẾ LẠP
 
 Bao giờ
 
 Bao giờ được gặp nhau đây
 Cùng nhau đón chút heo may cuối mùa
 Cùng nhau nghe tiếng chuông chùa
 Tiếng chuông rơi điểm bốn mùa lần qua
 Cùng nhau đón ánh trăng loà
 Anh trăng dẫu vợi lòng ta vẫn đầy
 Bao giờ được gặp nhau đây
 Để bao trống vắng lấp đầy giận thương
 Đèn khuya vẫn sáng con đường
 Bao giờ gặp lai người thương... bao giờ
 
 NGUYỄN THỊ HUỲNH NGA
 
 Chiều Hương Giang
 
 Em vội đến
 vội đi
 Bỏ lại tôi với dòng Hương Giang không lời từ biệt.
 
 Chiều
 Nghiêng bóng
 Sông bé nhỏ
 cựa mình
 trăn trở
 Vì em...
 
 (nguồn: TCSH số 203-204 – 01&02 - 2006)
 
 |