1. 
 Ở Trường Sa 
những người lính 
mặt trẻ 
tóc già. 
Những chàng trai tuổi mười tám, đôi mươi 
tóc lấm tấm bạc. 
Chúng tôi 
sống trên đỉnh sóng 
neo bám giữa bão giông 
nơi 
mây - nước – trùng – trùng… 
Ngày ngày 
đi qua bài thơ Nam quốc sơn hà 
khắc bên cột mốc 
nghe lòng ngân rung hồn Việt 
trên mặt đá san hô nắng khét 
chúng tôi  
nhận ra gương mặt dòng sông soi bao mùa màng xứ sở 
những sinh nở cánh đồng của mẹ 
đêm đêm 
rì rào 
trong những giấc mơ. 
Chẳng có gì thương hơn những giấc mơ về mẹ 
người là hôm nay cũng là muôn thuở 
dáng tảo tần và nét lo toan 
Ở nơi góc bể chân trời mẹ như ngọn dền xanh, mẹ như bông muống trắng 
như bên cửa sổ khẩu đội con có cây ớt chín 
dây mồng tơi vấn vít ngoài thềm 
mẹ là bài dân ca đêm qua em văn công vừa hát 
chúng con vỗ tay hát theo như uống ngọn nguồn… 
Mẹ ơi, 
con đã được hôn lên đôi mắt quan họ 
con đã được cầm tay ví giận thương đi dưới vầng trăng vằng vặc Trường Sa 
và con hình dung ra đôi mắt mẹ đang cười 
mẹ ôm vào lòng mưa nắng tuổi hai mươi 
như Tổ Quốc ôm vào lòng Quần đảo ! 
2. 
Chúng tôi 
những người lính 
mặt trẻ 
tóc già 
chung màu da biển cả 
nắng Trường Sa ngun ngút lửa trời 
dội xuống nơi cằn cộc cỏ cây 
Lò – vôi - thế - kỷ. 
Biển 
ngấm vào chúng tôi vị mặn Ngân hà. 
Một lần ra Trường Sa 
cả đời nhớ Trường Sa 
không quên được 
dù chỉ là ca nước 
một ngọn bàng vuông nhô lên trong hố đất 
một cây dừa tướp lá đảo Phan Vinh 
một tiếng gà trưa oi óc An Bang 
một truyền thuyết lung linh đêm Tiên Nữ 
một đàn chim câu lượn vòng trong chiều Trường Sa lớn 
một chiếc trăng cong bên đảo Thuyền Chài… 
3. 
Có buổi chiều 
lính đảo vui như Tết 
khi cầm trên tay những lá thư tình 
nét chữ nghiêng 
tà áo bay bay 
nét chữ đứng 
dáng ai trên bờ đợi. 
Biển dài rộng 
đảo chỉ là chấm nhỏ 
và con người cũng chẳng thể lớn hơn 
nhưng 
không có chúng tôi biển cũng sẽ vô hồn 
biển sẽ khát giữa mênh mông đơn điệu 
xin đọc biển nghe lời em thủ thỉ: 
quần đảo phong ba – vùng biển yêu thương 
nơi bão tố là nơi bình yên nhất… Đồng đội ơi, sao lúc ấy chúng mình không hát 
một câu gì đó cho em 
để bớt bồi hồi mong nhớ hoàng hôn 
dẫu hoàng hôn đang cháy bùng trước mặt 
để khỏi bồn chồn chờ vầng trăng mọc 
dù vầng trăng đang đội sóng nhô lên. 
Chúng tôi 
những người lính 
mặt trẻ 
tóc già 
lặng lẽ yêu em 
như cây phong ba yêu đảo. 
Lính chúng tôi ít lời hoa mỹ 
khó thời thượng thời trang 
chẳng sành điệu lắm đâu 
nếu các em gặp chúng tôi quân phục bạc màu 
da đen cháy…cũng đừng buồn đấy nhé 
chúng tôi yêu em bằng tình yêu giản dị 
bằng trái tim của đảo mà thôi! 
Chúng tôi yêu em như yêu Đất Nước còn nghèo 
cầu dải yếm bắc qua mùa ngâu khát 
cây trúc chọn miền dân ca để mọc 
vạt áo nào cũng giai điệu phù sa 
câu ca dao không chịu hóa bùn 
ngực đồng nội thơm bông sen bông súng 
dòng sông dắt lúng liếng qua cầu 
người thương nhau thì vượt sóng tìm nhau 
như mẹ cha ta từng trèo đèo lội suối 
quả cau nhỏ í a môi đỏ thắm 
và lá trầu khuất nẻo còn cay 
màu cổ tích xanh áo lính bây giờ… 
Chúng tôi 
những người lính 
mặt trẻ 
tóc già 
con tem nhỏ 
dán vào góc biển 
biển thành phong thư vĩ đại của đất trời 
ngôn ngữ sóng dạt dào vũ trụ 
tín hiệu xuyên qua mây mù không mỏi: 
TÌNH YÊU! 
 |