| 
 TÔN PHONG
 Lao xao đời
 
 Lật từ
 ký ức lao xao
 ai gọi tôi tiếng thầm thào rất xa
 
 Kể từ
 mộng mị bước ra
 trần ai một cõi như là hanh hao
 
 Sóng đời
 va đập chát chao
 con người chìm nổi xiêu xao lạ thường
 
 Nghĩ mình
 ngoài cuộc tơ vương
 mà đem cơm áo luông tuồng tấm thân!
 
 Trăng vênh
 
 Trong ngần
 là giọt sương sa
 nói lời mờ nhạt là ta hay mình
 
 Vòng vòng
 xoáy nước mặt duềnh
 lội qua phận số có mình có ta
 
 Cũng từ
 động tĩnh sinh ra
 dại khôn cũng chỉ là ta với mình
 
 Đã đem
 vào cuộc lênh đênh
 trăng trinh nữ cũng chênh vênh méo tròn
 
 
 NGUYỄN HỮU QUÝ
 
 Với Huế
 
 Có chi say vậy Huế ơi
 trăm năm còn đó những lời rêu phong
 Cố đô chẳng khuất má hồng
 Long-Ly-Quy-Phượng bên vòng tay thơm
 
 Tìm về Vỹ Dạ khói sương
 hồn thơ lá trúc còn vương đến giờ
 Huế thơ, em cũng là thơ
 cái tà áo tím hoá bờ Hương nghiêng
 
 Dìu nhau lên tới đỉnh thiêng
 nửa xanh vi vút, nửa đền đài bay
 e rồi mình cũng gió mây
 tan trong cõi tím của ngày hư vô
 
 ơ này, lá cũng nam-mô
 chắp tay thành búp sen hồ Tịnh Tâm
 nét hương cũng Huế thâm trầm
 trách chi hoa trắng tôi nhầm ngày xưa
 
 Cầu Trời chầm chậm cơn mưa
 để tôi cưới Huế thuở chưa có chồng...
 6-2004
 
 Bên bóng rêu xanh
 
 Tìm gió cũ đêm Nô-en rét tím
 tà áo dài tháng chạp lấn bấn hương
 tôi là ai giữa phố nhiều tơ tưởng
 “dạ” là em như Huế giọng mềm
 
 Chỉ có vậy, chẳng nhiều mô kỷ niệm
 tôi là ai đi tìm Huế bây chừ
 thành quách cũ, phố nối dài với phố
 thuyền bên thuyền, sông nhớ sóng nằm nghiêng
 
 Tôi là ai
 em chẳng đợi, chẳng mong
 biết là vậy vẫn tìm về Xứ Tím
 thu bao tuổi, Huế đang mùa chín
 ai rao buồn se sẽ bóng rêu xanh...
 
 
 NGUYỄN THỊ HỢI
 
 Em nhớ
 
 Những chiếc lá trên phố
 chao chát rụng
 Những mặt hồ trên phố
 run rẩy rung
 Những sợi nắng đứt dây
 buông mành tối
 Người hoạ sĩ
 chuyển gam màu tóc người thiếu nữ
 Trắng
 Khi em nhớ anh!.
 Hà Nội, 28/5/06
 
 Với Huế
 
 Đêm trong lòng Huế
 Tiếng lục lạc khua nước dậy Hương
 Nhịp Trường Tiền cong như vành nón
 Câu Nam Ai trút lá cuối con đường
 
 Cho em một lần đến Huế
 Ngắm dòng sông một bờ*
 Hỏi xem bờ bên ấy
 Đã sang được bờ kia?
 Hà Nội, 28/5/06
 
 ---------------------------------
 * Thơ Nguyễn Khắc Thạch
 
 
 LƯU LY
 
 Bản tango màu tím
 
 Những ký hiệu (...)
 Anh dành cho em
 Hàng ngày nhảy múa
 
 Vũ điệu không lời
 Nâng bàn tay em
 Chạm vào Hạnh Phúc
 
 Ký hiệu
 Trở thành cầu nối
 Giữa em - anh
 và giữa những tình nhân
 
 Bản tango màu tím
 Phù phép trái tim
 Và nụ cười anh
 in vào đáy mắt!
 Huế, 14.12.05
 
 
 LÊ NGÃ LỄ
 
 Nợ (*)
 
 Tôi như còn nợ thời gian
 Câu thơ chưa viết đã tàn chiêm bao
 Đợi khi khuya khoắt ngàn sao
 Rụng trên bờ mộng níu vào thinh không.
 
 Bước xuống cuộc đời
 
 Phiêu lưu bước xuống cuộc đời
 Mà nghe chớm lạnh trong tôi mỏi mòn
 Tình yêu theo vết lăn tròn
 Cuộc đời mấy tuổi mình còn lăn theo.
 
 Bắt bóng
 
 Tặng anh Tôn Thất Búa
 
 Bên thềm bắt bóng cuộc đời
 Ngẩn ngơ ta cũng ra người suy tư
 
 Bên thềm ngơ ngẩn trầm tư
 Hao gầy ngày tháng ưu tư cửa thiền
 
 Lặng yên một cõi vô biên
 Khoảng không in dấu triền miên bến bờ
 
 Lần theo chiếc bóng được chưa
 Cuộc đời không bóng mịt mơ hư vô.
 3/1995
 
 ---------------------------------
 (*) Chùm thơ rút trong tập Thơ Lê Ngã Lễ, NXB Thuận Hoá, tháng 7-2006
 
 
 THU NGUYỆT
 
 Cạn (*)
 
 Ớn người ta ra đảo chơi
 Nhìn biển để thấy cuộc đời nhỏ nhoi.
 
 Thăm thẳm nước, bao la trời
 Ta quay bốn phía một đời vẫn không.
 
 Biển ngàn năm vẫn mênh mông
 Ta vài năm đã nghe lòng cạn khô.
 
 Ta loanh quanh mãi trên bờ
 Đi trên cát rã mà mơ  vĩnh hằng.
 
 Miền không bay
 
 Ta là cái kiếp thiên di
 Nương theo lực hút mà đi theo đàn
 Thuận theo thời tiết mùa màng
 Một chiều trở chứng rẽ ngang thình lình!
 
 Xa xứ đứng hót một mình
 Thấy hoàng hôn giống bình minh lạ lùng
 Quay về lực hút đàn chung
 Phận non thì phải bay cùng thế thôi
 Lâu lâu làm chuyện ngược đời
 Tách đàn ra đứng khơi khơi...
 lại vào!
 
 Lạc đàn ta chẳng muốn đâu
 Mà sao thỉnh thoảng cứ nhào ra riêng.
 
 Gió lùa theo hướng chữ DUYÊN
 Ta bay chung để đến miền không bay.
 
 Theo mùa
 
 Lòng người chẳng hạ chẳng đông
 Lòng ta hạt nhớ đem trồng đất quên.
 
 Cây đời ta mọc mình ên
 Ngả nghiêng rồi cũng làm nên bóng tròn.
 Lẽ thường nắng tắt mưa tuôn
 Ta không có bóng vẫn còn có ta.
 Không cần trái,  chẳng cần hoa
 Xanh xanh vài chiếc lá là có cây.
 
 Lộc non chăm chút tháng ngày
 Vậy rồi...
 ta thả lá bay theo mùa!
 
 -------------------------
 (*) Chùm thơ rút trong tập Theo mùa NXB Trẻ TP.HCM, Tháng 4-2006
 
 (nguồn: TCSH số 210 - 08 - 2006)
     
    |