| 
 DƯ THỊ HOÀN 
 Huyền  không
 
 Viết cho Trà ...
 
 Em lẽo đẽo theo, bước kinh kệ nặng nhọc, bậc đá dưới chân chôn chặt lời nguyền nàng công chúa, Nai mai mưng Mưkah*...
 ngày xưa.
 Anh nói sao? Ngôi tháp hoang trên đỉnh núi này, hồn ai ẩn náu? Bây giờ đàn dơi trú ngụ tối om và ẩm mốc thế kia ư!
 
 Ngoài trời cứ thế mưa, trôi tuột muôn lời sáo rỗng. Bài tụng ca thần linh có thể, anh lắp ráp tối nay hát tặng cô gái sặc màu nê-ông.
 Khói trầm hương phảng phất, ngăn cản anh lại gần. Em bắt đầu học ăn học nói học chối từ. Đừng gọi tên em nữa, sợ công chúa về...
 tháp đổ!
 
 Tagalau** vẫn nở... Ngoài kia, họ tranh cử tổng thống, màn hình lên án Taliban và văn chương đòi nữ quyền. Ngày mai sẽ là lộng hành của WTO thay Lầu Năm Góc. Xứ sở
Chăm Pa
bắt đầu công trình thế kỷ -  hạt nhân... Trống giong cờ mở thời cơ vàng của anh đó, sao lại còn ngại ngần?
 
 Không phải anh đâu, con ma Hời đấy, rước em vào Ninh Chữ mở yến tiệc địa phủ. Câu truyện Ariya*** anh kể, như con suối lạc dòng, gái đồng trinh bị chết trôi trong đó, có hình hài mục rữa của em không?
 Mưa ở Linh Đàm
 18 / 8 / 2006
 
 ---------------------------
 * Tựa đề một trường ca cổ tiếng Chăm: Tình ca người xa xứ. (Tham khảo cuốn Tagalau số 7 - NXB Văn nghệ,  Sài gòn 2006)
 ** Tiếng Chăm: Hoa Bằng lăng, nở ngút ngàn ở trên đồi hoang vùng Ninh Thuận (được dùng làm tên cho tạp chí văn học Chăm, do Inrasara chủ biên, ấn hành mỗi năm một số từ năm 2000)
 *** Trường ca Chăm.
 
 VI THUỲ LINH
 
 Biển bốc cháy
 
 Gửi N.S Ngọc Đại
 
 Biển chật người, em quạnh hiu
 Những đợt sóng rung chuông
 Một mình Bãi Cháy
 Bờ cát ngồi như thân cây mọc một
 Cây bay lên khi em gọi tên
 
 Con thuyền lướt căng buồm tím
 Anh chỉ hướng giữa ngây ngư vị biển
 Nhớ Anh buốt ngực
 Biển chật người chật tàu, tẩy rửa mình bằng sóng
 Biển hoang mang biển cuồng yêu giải phóng mình bằng sóng
 Si tình trỗi dậy em bằng chữ
 Bốn hướng dội về mật mã: Anh!
 Hơi mặn của sóng của nước mặn bọc lấy khí quyển
 Những bầu vú khát yêu triệu năm hoá núi phơi mở muôn đời
 Nước dâng đầy và núi dựng cao
 Những chóp vú tự do hoan lạc giữa biển trời, giữa ánh sáng
 và bóng tối giữa những mùa tình không bao giờ hết,
 trong tràn trề bàn tay ân ái.
 Mây vuốt ve núi mênh mang tím
 Từng viền sóng reo chuông không thể nào ngớt được
 Thuyền buồm tím đắm say như em ngơ ngác như em
 Loài người ra sao khi thiếu khí quyển yêu
 Biển ra sao khi biển hẹp lại ngoài ý muốn giữa cô đơn đau đớn?
 Biển bốc cháy!
 Những núi vú ưỡn lên nóng bỏng
 Những núi vú non tơ sáng rực
 Định hướng lại mọi luồng hải đăng
 Bứt tung hàng khuy áo Cảng
 Dâng hiến đường sâu triều khát...
 
 Nhớ! Nhớ! Nhớ
 Biển bốc cháy
 Những ngả đường mặt đất nóng ran
 Đường từ sống lưng kêu từng đốt mỏi
 Đường nhân gian mịt mù bụi lửa
 Em đánh chuông cứu hoả chính mình!
 Bãy Cháy, 13.8.2006
 
 HÀ CHÂU ANH
 
 Thuốc thử
 
 Tặng Nguyên Quân
 
 Em mang trinh tiết của mình
 làm liều thuốc thử
 Thăm dò đáy tim anh
 Với khát khao tận cùng khám phá
 Chỗ nông sâu
 Em đã quá mạo hiểm
 Em đã hoang đường
 Em đã mang em vào mê hồn trận
 Chợt nhận ra
 Đáy tim
 trơ đá
 của anh.
 
 TRẦN THỊ BÍCH LIÊN
 
 Đàn bà nhiều khi hơn một nửa
 
 Đàn bà là một nửa
 Nhiều khi hơn một nửa
 Không có Thơ
 Đàn tôi ai dạo
 Khúc nhạc đầu trái đất cũng ngừng quay
 
 Chiến tranh
 Các ngả đường còn có cột cây số
 Chúng tôi đợi chờ
 Thời gian không cột mốc
 
 Goá bụa
 Cô đơn đè nặng cô đơn
 Nước mắt hoà nước mắt
 Đàn bà lưng tựa vào nhau
 Nặng trĩu hai đầu rơm rạ
 Thắp hương chờ chồng, chờ con
 Vượt trên đau khổ
 Tự làm đẹp mình
 Và biết làm đẹp vì ai?
 Biết đốt cháy hồn mình bằng lửa tình yêu
 
 Đàn ông là mặt trời bất tử
 Đàn bà là mặt trăng ấm áp
 Giữa âm dương đặt vầng
 lửa lên cỏ biếc
 Nơi tận cùng lạnh lẽo cũng
 ấm lên
 
 Đàn bà là một nửa
 Nhiều khi hơn một nửa
 Sống vì đất
 Chết cũng vì đất
 
 Là hoa
 Là Hoa Bất Tử
 Đàn bà là một nửa
 Nhiều khi hơn một nửa
 09/06/2005
 
 
 PHẠM TẤN HẦU
 
 Đêm qua
 
 Bị dày vò suốt đêm
 trong gió
 Bao ý nghĩ điên rồ tơi tả
 Cây trần trụi trong cây
 Như lão già cô độc
 Phát tứ tung theo lá vàng
 Đơn viết kêu oan
 Đến mệt mỏi, ngủ nhờ
 Trong chiếc áo choàng
 rách toạc
 Của ngô đồng
 Đêm qua
 9-2006
 
 Vết cắt
 
 Luôn mới và chẳng bao giờ xóa hết
 Một vết cắt màu xanh
 Như có thể bổ đôi
 Cả sự yên bình
 
 Và nẩy mầm trong đó
 Một vết cắt khác
 Tách bạch với quá khứ
 Để lớn hơn nỗi đau
 
 NGUYỄN PHƯỚC LOAN
 
 Người đi
 
 Ngàn thông khóc
 Gió đồi hun hút
 Ta lặng lòng bên nấm đất hình tròn
 Những bông huệ gặng tươi bao chốc lát
 Ta lặng lòng cho nước mắt thấm vào tim
 Ừ... tạo hoá và luân hồi-sinh-biệt-
 Chốn ta là ai ngộ “Sắc và không”
 Người để lại cho ta trầm lặng một chữ “Nhân”
 Tư vịn đứng lên sau bao lần gục ngã
 Ta tựa vào
 suốt nửa đời sóng gió
 Ta hoàn nhân
 giữa cõi yêu ma
 Cõi vô thường giờ nhẹ đón người đi
 Ta không tin... và sẽ chẳng có chia ly!
 Người vẫn đấy... bao dung san sẻ
 Đến vô cùng, vô tận đến hư không...
 Và một ngày mai xong gian lao trần thế
 Người mỉm cười đón ta đến vĩnh hằng
 Ta sẽ gục đầu vào vai người
 Như bao lần đi xa về nhà nội
 “Đời được mừng-mất
 đừng tiếc nghe con”
 Thế thì có gì đâu mà ngàn thông lại khóc
 Thế thì có gì đâu mà gió đồi
 hun hút
 chiều nay
 Có phải người kia
 - nhẹ vẫy bàn tay
 Như những lần tiễn ta
 vào say đời
 đong đếm.
 Huế, tháng 3/2005
 
 ĐỖ HÀN
 
 Hai câu
 
 Ánh nắng là của mặt trời
 Có người hái nắng tặng người mình yêu.
 
 Bao câu thơ phú cao siêu
 Bạn bè văng giữa túp lều đơn sơ.
 
 Mong đêm là tiếc cơn mơ
 Đợi ngày là muốn bất ngờ gặp may
 
 Bàn tay siết chặt bàn tay
 Mà bao toan tính chất đầy trong tim
 
 Khi anh đã là của em
 Vẫn còn bao lúc ta thèm có nhau
 
 Gia tài để lại đời sau
 Có chăng là một đôi câu răn mình.
 Chớm Đông 99
 
 INRASARA
 
 Chuyện người đời thường
 
 Chuyện 3. Hàm Bộ* - giấc mơ triển hạn
 
 Giấc mơ bị giam cầm từ rất sớm
 dẫu bé con
 
 Đã chết những dấu chân
 dấu chân vẫn con đường mòn ấy
 từ làng lên đồi và ngược trở về
 làm quen thuộc hơi gió
 
 Đã chết cơn mưa đầu đời
 chết
 câu thơ chưa kịp khai sinh
 những khoanh rừng
 
 Với ngọn gió, ngọn đồi quen thuộc
 với khoảng rỗng trần gian nơi ý tưởng chưa đầy tràn
 anh ở lại
 với hơi thở và hơi thơ câm nín
 với giấc mơ triển hạn và
 cuộc sống mãi mãi làm triển hạn
 
 Khi hơi thở cuối cùng đã hết hạn chờ đợi
 anh đi
 
 Ở lại
 dấu chân bị xoá
 tên sông đã chết
 lang thang những câu thơ trì hoãn.
 
 Chuyện 7. Kẻ quê hương
 
 Những người chị Chakleng
 trói lưng ngồi hết ngày đời
 ngồi lấn cả đêm
 những người chị lưng phản
 ngồi quên lấy chồng
 vòm vú teo không biết
 
 Những bà mẹ Hamu Chrauk
 đầu đội giành lu rao bán
 khắp phố cùng thôn
 ngày sang đêm
 tiếng rao dội luôn vào giấc mớ
 ai... lu, trã, nồi, trách...  khôôông...
 
 Những chàng trai Pabblap
 chân trần lang bạt
 kì hồ ciet gha harơk lên vai
 gánh dọc thế kỉ hai mươi
 hiên ngang gánh sang hai mốt
 không lần ngưng nghỉ
 
 Những ông anh của tôi
 những bà mẹ của tôi
 những người chị của tôi.
 
 ---------------------
 * Hàm Bộ, nhà Yogi cuối cùng của Chăm, Guru của tôi. Phong thái và đối nhân xử thế của anh khiến tôi không thể không liên tưởng đến Vivekananda. Cũng như Vive, anh mất khá sớm: 42 tuổi.
 
 ĐÀO DUY ANH
 
 Mảng màu câm
 
 Này bóng gương
 sao nỡ chan đêm quanh chỗ em ngồi cho huyễn hoặc
 đường cong con gái
 căn toan
 ái ngại mình nguyên thuỷ
 bức bột màu lỗ chỗ ký ức mê mệt nhập nhoà những gam tối sáng
 sắc màu nhận chìm em vào ưu tư
 cây cọ dự cảm mỏi mòn...
 
 ... Choáng ngợp cầu vồng sông Ngân rớt chữ
 ta khắc câu thơ vào mây
 con chữ ngật ngừ như gió
 cõi thức rối bời
 hồn gió lặm vào đâu
 bóng tối sơ khai thạnh tình trinh bạch
 ngọn bút rơi vào vô tăm...
 
 Ngậm hạt bụi trong cơn xoay tiền kiếp
 dẫu sao cũng cảm ơn buổi làm người
 trên mảnh đất hoang hoá cõi người
 linh hồn đi về phía vô hạn - thể xác đếm bước tàn phai trên dấu môi
 đã chừng!
 trăng khuya!
 lật canh đêm xem hồi kinh cứu rỗi
 miền giải thoát là bóng tàn canh vùng vẫy những con đường
 những mảng màu ám câm - cuộc đời sượng chín
 người về trong chiêm bao hiển hiện bóng hình nguyên thuỷ
 và ta đã viết để thoát khỏi ám ảnh
 đến thảm não bàn tay
 
 Em ơi! Giọt nước mắt nào sẽ cùng ta tuôn chảy thay cho
 giọt rượu bữa tiệc đời người
 
 Trên bức vẽ hiện thực của thời gian
 đã thở hơi của pho tượng
 im lặng
 cóng riết
 ngô ngữ lắng vào thiên thu
 sự nhiệm màu nào cũng không lời...
 
 Hiện hữu xám
 
 Khi gió tụng ca
 thảo nguyên xanh màu cỏ
 em mềm xanh... cỏ úa hay người.
 
 Giữa những vòng thắt điêu ngoa - lối mòn đã vạch
 em bước vào cuộc chơi. Đời người...
 sống lầm - chết lầm
 ngột ngạt ước muốn căng bay
 ai gút thòng lọng ngày cho thời gian tự vẫn từng giây
 em khó ở
 tỉnh táo đánh mất ngây thơ mà giọt nước mắt
 tinh khôn không chảy được ngọt ngào
 cơn trằn trọc mang theo những mạt buồn lấm tấm
 tiếng thở dài không thành gió khô dòng lệ.
 
 ... Mưa tầm hoang - gió tầm hao
 hoai mùi hương cũ
 em tầm anh âm vọng bóng lộn chiều ướt hương
 quên khái niệm dòng sông
 ngây thơ vạch dấu ấn trên thuyền đánh dấu điểm rơi mình.
 Dòng chảy...
 
 Nỗi đau thức tỉnh
 cỏ sẽ chỉ là ký ức đan bện
 khâm niệm cuộc tình
 chiêu hồn ngọn lửa thắp lên những se lòng
 trắng lại tàn tro
 một lần hiện hữu xám
 
 ... Mảng buồn màu lạnh
 làm ấm môi mình bằng cách thì thầm gọi tên anh
 Thượng Đế toàn năng buông tay bất toàn
 Lời nguyện cầu... cỏ úa!
 
 PHAN VĂN CHƯƠNG
 
 Mô tuýp
 
 mặt trời
 đầu nhà thơ
 quả bom bi
 nấm mộ...
 6-06
 
 Tóc
 
 Tặng V.H
 
 Màn đêm tóc em
 ánh sao mắt anh
 
 đêm đan chùng sợi
 sao hấp háy mi
 mù sương hơi thở
 
 tóc em ngàn mây
 rạt rào suối mắt
 nghiêng ngả hàng cây
 
 đêm lặn vào tóc
 người lặn vào người
 dùng dằng hai nửa
 dùng dằng hai nơi
 
 màn đêm tóc em
 ánh sao mắt anh.
 Mùa hè, 2006
 
 LÊ ÁI SIÊM
 
 Phía phố
 
 Chân lãng du không đưa anh về nữa
 phố ơi
 ngọn đèn chìm trong mưa rơi
 đêm ướt tóc
 bước chân rưng rưng khóc
 khuya ấy em về phố trắng không?
 anh giữ màu mưa đi ngược cánh đồng
 ngược cơm áo
 ngược một bàn tay vẫy
 nhận ra lo âu đuổi bám nhịp tim mình
 
 anh bỏ vầng trăng chạm khuyết mối tình
 chân trời ủí hai ngôi sao đẫm nước
 thôi em đừng khóc
 phía phố giấc mơ chưa tắt
 lang thang anh tìm những bông hoa vừa đánh mất
 thả xuống dòng sông thơ
 em đọc ngày vắng anh ở phía sau mùa
 
 phía phố chiều bao nhiêu cửa sổ
 gió cứ lùa một ngách tim anh?
 
 Mỏng mảnh chiều
 
 Mỏng mảnh đi
 Chiều tà áo
 Biếc xanh em
 Câu thơ buông một chùm lan tím
 Nắng ngủ trong mây
 Mưa đỏng dảnh chân trời
 
 Tháp nhà thờ nghiêng ngả
 Tiếng chuông
 Âm âm trong em anh ngủ
 Biến dị giấc mơ
 Non tơ cỏ ríu chân người.
 
 VĂN LỢI
 
 Tự vấn
 
 I.
 Cây nhìn xuống đất
 Thấy mình dài ngoẵng ra
 buồn ủ dột
 
 Mặt trời nói với cây:
 Hãy nhìn anh khi tôi đứng bóng
 Cây nhận ra mình
 to, rộng
 và, lặng im!
 
 II.
 Cây oằn mình chống đỡ
 Cơn bão đi qua
 Tự hào nhìn đất
 
 Đất lặng im
 Phô cho cây thấy
 mình nẻ nứt!
 
 III.
 Tôi nấp dưới bóng cây
 tránh mặt trời thẳng đứng
 Đất mát rượi dưới chân
 Tôi lặng im
 tận hưởng!
 Tháng 9/ 2006
 
 LẠI ĐĂNG THIỆN
 
 Chiều Trung Du
 
 Tặng NKT
 
 Núi gồng mình như sóng
 Chạy tít tận trời xa
 Núi tung bờm... gió lộng
 Lắc lư cả rừng già
 
 Suối gặm mòn vách đá
 Xôn xao chở chiều về
 Khoan thai bò đủng đỉnh
 Nghiêng đồi một đàn bê
 
 Mặt trời vội đi ngủ
 Mắt đỏ ngây ngất say
 Ngơ ngác còn gọi bạn
 Chớp trắng giữa rừng cây
 
 Hồ xanh trong mắt núi
 Lúng liếng trăng dạo chơi
 Hoàng hôn chiều khép lại
 Hương tràm lớt phớt rơi.
 Lạt-Hè 2006
 
 NGÔ MINH
 
 Người về vườn chuối
 
 Tặng nhà thơ NKĐ
 
 dường như ông không nghĩ mình từng  là đại quan
 rời  Hồng Cung là về ngay vườn chuối
 dép quai mũ chìa vô ra thôn Vỹ
 đêm giật mình nghe mưa đếm tuổi
 nghe dế rỉ rên thương đất nổi chìm
 
 dường như ông không nghĩ mình quen đi xe con hạng sang
 dừng là có người cúi chào mở cửa
 ngày hai bữa  ăn cơm bụi  đạp xe đạp ra phố đông người
 vào hiệu sách đến nhà người quen cũ
 nâng ly với mọi người nói cười hể hả
 rồi đi thăm người đã khuất
 ông hỏi chào  như họ còn đương sống
 rồi ra Hương Giang với chú bò bè bạn
 đêm lại về vườn chuối ngọn đèn
 nghe gió lật câu thơ thức ngủ...
 
 ai bảo bây giờ làm quan thật dễ
 hoàn dân còn khó hơn nhiều
 điều ấy hình như ông không để ý
 trước màu lá chuối nõn xanh...
 Huế, 14-8-2006
 
 NGUYÊN QUÂN
 
 Viết trên đồi thịt băm
 
 Ơi! người lính
 từ phía bên kia bán cầu xa xôi
 bỏ lại chiếc giày bên dốc núi
 chiếc thẻ bài treo nghiêng
 rừng âm u bao lần trở gió
 ủ mục chân rêu...
 
 Ơi! người du kích
 của núi rừng xưa
 chút máu thịt bị băm nát cuối cùng
 len vào thớ gỗ
 vào huyền sử quê hương
 theo tiếng chiêng về treo hồn vách đá
 
 Hình như
 có một thời buồn như thế
 tôi cúi tìm dấu tích
 một chiếc giày mục rã
 một mảnh cây Arlăng thẳm máu
 cắm một nhánh hương trầm
 rồi bật khóc.
 
 NHỤY NGUYÊN
 
 Đoạn cuối của ngày
 
 5h chiều. Cuối hạ
 mặt trời chưa tắt
 trên rẻo cao đã lạnh
 cụ chủ nhà (có người con trai vừa hóa thân vào
 cây Kim Giao) ngồi thu lu trước bậu cửa
 tẩu thuốc dài bằng một ngày sắp qua
 
 Tôi trở về từ rừng Ma
 vác theo nhành cây Kim Giao làm chứng
 cụ già vẫn mê man nhả khói
 chẳng màng đến sắn khoai
 
 Mai này, người chủ trọ kia
 ký gửi linh hồn vào cây Kim Giao
 liệu tôi có bị rừng Ma trừng phạt
 tội… đốn gãy ai đó?
 
 Trong ngôi nhà trọ
 tôi hết đứng lại ngồi
 hết nhìn cụ già lại nhìn vô - bên bếp lửa
 đỏ như máu cây Kim Giao
 có người phụ nữ ngồi thu lu
 Chị mới chết chồng!
 Trại sáng tác A Lưới, tháng 8/2006
   
 (nguồn: TCSH số 212 - 10 - 2006)
  
  |