Chùm thơ Trịnh Thị Thanh Tuyền
17:03 | 08/01/2009
TRỊNH THỊ THANH TUYỀNLTS: Sinh 21-3-1984 tại Yên Định, Thanh HoáTốt nghiệp trường Cao đẳng Văn hoá Nghệ thuật Nha TrangHiện là giáo viên dạy Âm nhạc ở Trường THCS Nguyễn Trọng Kỷ, Cam Linh, Cam Ranh, Khánh Hoà.
 
                     
| Quan niệm thơ của tác giả: “Thơ là cái nhìn hiện thực của cái tôi qua lăng kính cảm xúc và hình tượng...”
 
 Cơn mưa hạ
 
 Mưa
 cái nhát quét của nét cọ không màu
 trong vắt
 xổ tung quá khứ lìm chìm sâu
 ngụm dịch vị có mùi rạ
 rơm ẩm mục
 quán bên đường rách rát
 đôi môi
 ngậm chặt lời chia phôi
 những sợi tóc cong oằn mệt lả
 
 Mưa
 cái vòi xoáy thiên nhiên lồ lộ
 cào sạch lưng đồi gai góc
 những dọc ngang nỗi buồn
 ốm nhách cơn mê mùa hạ
 gột rửa mối nhu tình thấm đẫm
 
 Mưa
 xối xả đi cho tung hê giả trá
 cuộn chảy đi tệ bạc với vô tình
 mộng tàn thôi lớp vỏ điêu linh
 
 Mưa
 ruộng đồng mừng rơn mùa hạ
 em mừng trôi dạt tình xa
 vết thương rồi sẽ khép da
 mau
 cơn mưa hạ!
 
 Quê mùa
 
 Riêng tặng quê nhà mùa trăng mới
 
 quê mùa nghiêng một dòng trôi lam lũ
 chim tha đi cành xơ xác hiên mưa
 gió thổi tung tiếng thở dài ẩm mục
 hương phế hồn nhiên đùa cợt mây thưa
 
 quê mùa đau ta độ mấy tâm kinh
 chị Dậu liếp tranh buồn ngày rơm rạ
 trăng nhạt nhạt cánh cò đêm vật vã
 quê mùa siêu sinh mấy bóng phiêu linh
 
 quê mùa thơm gốc rạ thiêm thiếp lay
 giấc trăng non gánh lúa vàng mật say
 lời mẹ ru chở đầy trên sương bạc
 quê mùa thơm áo vá ngẩn ngơ tay
 
 quê mùa hương ôi tóc em thơm lựng
 cau vườn non nửa dấu nguyệt em hồng
 eo nho nhỏ treo đời anh lơ lửng
 chân dài buông mấy dặm mênh mông
 
 quê mùa ngon ta gặm từng vạt cỏ
 vục mặt ao hồ ngực thở trăm năm
 miệng càn rỡ môi tình nồng thắp đỏ
 quê mùa em sáng quá tuổi trăng rằm...
 
 Khi chim muông bay đầy ngày xanh
 
 Anh
 khoác áo màu vô cảm
 không nhận ra nỗi phì nhiêu của đất
 không nhận ra hoa vàng chín rục
 mùa màng yêu mòng mọng ngây thơ.
 
 Anh
 những ngón tay im lặng
 không điểm xuyết mạch ngầm hoang vu
 cho sóng biếc triều dâng lồng lộng
 núi nhô cao ngàn sương phấp phỏng
 nắng chẳng rơi ngổn ngang bụi bặm
 ngày chẳng đếm từng giây nuối tiếc
 đêm chẳng cần chờ thắp lửa chiêu hồn
 
 Anh
 mắt trắng cười bông lơn
 nhấp nháy môi em màu mật
 cơn phiếm du em vô vọng nồng say
 đời huyên náo mà như ngây
 mối tình tro cháy hết
 đá trơ trơ...
 
 Ngày mai
 nhất định chôn mối tình anh
 khi chim muông bay đầy ngày xanh...
 
 Sông Hương ngồn ngộn yêu thương
 
 Sông Hương
 em thả mình vào ngồn ngộn yêu thương
 lớp lớp mơ hoang mấy tầng vô thức
 lệ lăn giọt dài cỏ nẩy hạt sương
 lung linh sớm mai nằm im lối nhỏ
 vành cong môi hiện chùm nho chín đỏ
 anh ngậm vào nuốt cả không hư
 nuốt cả tình em mộng mị đôi bờ...
 
 Em lạc nẻo về ẩm ướt mơ hoang
 xanh biếc Sông Hương chấp chới mặt người
 tay dài ôm bóng mây mùa hạ
 vỡ thành mưa đồng khô ruộng hạn
 Anh bơi đi trong dòng chảy mênh mang
 ngập ngụa tình em tay trắng mộng tràn
 
 Em rơi vào mờ mịt bến mơ hoang
 kí ức xanh rêu đền đài tháp cổ
 điện ngọc cung vàng
 em vũ nữ đồng trinh
 đôi chân bay một vùng mưa bạc
 tiếng hát lộng dãy ngân hà tít tắp
 
 ngực trần phơi đá núi bỗng tung hô
 da mận chín như đất mùa phồn thực
 xiêm y loảng xoảng
 thiên đường rơi dạ quỷ ngập ngừng bay
 Anh Đại đế nụ cười áo trắng lung lay
 bỏ lại giang sơn cỡi lưng hoàng hạc
 chở em về ngủ lại bóng thiên san...
 
 Sông Hương
 em tìm lại mình ngồn ngộn yêu thương...
 
 (nguồn: TCSH số 213 - 11 - 2006)
     | 
Các bài mới
Các bài đã đăng