| CÔNG NAM
 
 Màu xuân
 
 
 Thong dong mưa mùa xuân
 Em lưỡng thì cánh đồng hương sắc
 Tôi rối mù bước dậy tình lên đồi cỏ ướt
 biết chẳng thể vượt qua câu đố:
 một cộng một bằng buổi tối
 không em
 thật buồn cười cho cách phát âm
 ngọng nghịu của người lớn
 thực ra có ai dạy dỗ chiếc lưỡi dẻo mềm
 vũ điệu ma trơi hay
 tăng gô đâu
 
 mùa xuân vất vả nằm một mình
 tự vênh vẹo quay trở làm cong giấc mơ
 xuyên hai thế kỷ
 
 thôi đành thật thà với bản thân
 khẽ hé nách cửa cho đàn gió
 tràn vào thỏa thích
 và buông cửa bước ra cánh đồng
 căng sửa đòng đòng
 đợi ngày cuối mùa no tiếng mõ chùa
 khấn vái cầu may
 trong búp tay em mềm mại.
 
 
 ĐÔNG TRÌNH
 
 
 Con ra đời cho kịp mùa xuân
 
 Cho Giao Chi và Hồng Minh
 
 Từ cánh tay cha nứt ra mầm sống
 Từ thân thể mẹ mọc một nhánh hồng
 Như cành mạ non nhú ngoài đồng ruộng
 Như cây thơm rừng, như nước xanh sông
 
 Ngày cuối đông mưa mù buồng phổi ấm
 Xuân vỗ bên trời cánh gió xôn xao
 Cha lắng tai nghe nhịp mùa vừa động
 Giữa hội quê hương con cất tiếng chào
 
 Con sẽ lớn như cây non ngoài nội
 Nắm ân huệ đời trong từng ngón tay xinh
 Quê hương dù buồn nhưng ngày vui sẽ tới
 Như cha hoàng hôn và con rất bình minh
 
 Cỏ sẽ thơm như lời mẹ tâm nguyện
 Dưới gốc hoa kia đầy những dế mèn
 Cha bứt từng con thay khúc nhạc mới
 Gỡ khối sầu ra khỏi những trái tim
 
 Sông rất xanh và mây bay thật thấp
 Hoa rất thơm và bướm cúi thật gần
 Bến cát phẳng cho chân hồng khỏi vấp
 Tiếng hát con trong, chiêu dụ tình xuân.
 1972
 
 
 HUỲNH MINH TÂM
 
 
 Diễn từ OSHO
 
 
 "Hãy chỉ ở giữa
 đây là kỹ năng và nghệ thuật lớn nhất
 chỉ ở giữa
 không chọn lựa
 không chuyển qua trái
 không chuyển qua phải"
 
 dường như ở đâu đó
 những tật của cuộc sống, cái nhìn chăm chăm
 lặp đi lặp lại
 rằng…
 
 từ ngữ, ánh trăng, niềm hy vọng bền bỉ
 bao giờ cũng đứng trên đỉnh núi
 cao hơn cuộc sống
 của chúng ta
 
 "bạn ngã liên tục, khổ sở từ phức cảm tự ti"
 bạn đứng dậy trên hương những người đàn bà
 ánh mắt họ như chiếc thuyền
 ngày biển động
 
 dường như tâm hồn chúng ta được nung đỏ
 ở mọi phía ở chỗ bệ rạc cây cỏ lên xanh tốt
 ở bệnh viện nước mắt chảy dài người ta cầu nguyện
 một chú chim bay về đầy nắng
 
 trống rỗng im lặng hai tai một miệng
 trườn qua một sườn dốc không vết cắt
 một dòng nước thon thả đôi vai phụ nữ
 đám mây tan dần bí ẩn cơn mưa tháng tư.
 
 
 ĐÀO DUY ANH
 
 
 Ảo giác
 
 
 Buổi sáng uống cà phê một mình
 bình minh gióng lên đám mây em
 mây ủ - dật vờn nơi khoang bụng bầu trời
 che kín không gian tôi
 bất giác ngợp - quẫy đạp...
 ...linh giác con tê giác một sừng muốn cắm vào mây
 huyền tích nhỏ giọt...
 phút giao linh con rắn vườn địa đàng phun nọc vào mây
 đổ cơn mê trắng...!
 tôi đi trong mộng du nâng khoảng trời đám mây
 bóng mây chèn nhau tức tưởi
 em sũng ướt...
 ước giấc mơ thả về trời
 Thiên đàng dồn lên bóng đỏ khai hoa
 hổn hển đồng lao về phía mùa xuân hực nhựa...
 thời gian đàn hồi
 so le
 không gian phủ phục trong cơn mê đắm
 trước tế đài vô hạn
 mây thăng hoa - bão cuồng tràn trề sinh lực mới...
 
 Linh giác chung thân - ảo giác hoàn hồn
 Ngoài kia gió vẫn thổi mênh mang hương xa
 Trăng đã chan vào bầu trời pha loãng
 chiếc lưỡi khuấy tan ly cà phê ngọt đắng?!
 chưa kịp thấy vầng trăng lặng lẽ ngày
 ảo giác thắp đắng
 ...trong con mắt mỏi
 Tìm em
 Tìm em
 Tôi lầm lũi nhặt xác buồn vọng tưởng...
 
 
 VĂN HỮU TỨ
 
 
 Hành trình mùa xuân
 
 
 Mùa xuân
 chuyến xe tốc hành Sài Gòn - Huế
 anh sẽ trở về bên em
 tối ba mươi
 bụi bặm
 và nỗi cô độc những chặng đường dài
 
 Anh sẽ trở về
 bằng tốc độ của gió
 của cơn đau
 Quê hương và mái nhà
 một bếp lửa nồng ấm
 bóng dáng em sau cánh cửa vào ra
 
 Em chẳng thể nào biết được
 vì sao anh nhìn thấy bóng mình
 trong đáy mắt em đan láy
 Anh nhìn tận chiều sâu đời mình
 thấy nước mắt em ướt đẫm
 nụ cười rộng lượng
 
 Ôi! người thị dân cuối cùng
 còn lang thang trong đêm
 anh nhìn ngắm mặt đường co ro
 dưới mưa bụi
 thấy bờ vai em thấp thoáng tình
 yêu thời con gái
 
 Anh sẽ quay về
 Trong vòng tay chờ đón ở quê nhà.
 
 
 NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
 
 
 Đôi mắt quê hương
 
 
 Mười năm. Tôi lại gặp em.
 Trong đôi mắt đen xưa mà bóng ngày qua sớm
 bao ảnh đời ngỡ đã chìm tan
 long lanh hiện lên thời trẻ tuổi.
 Hiện lên những ngôi nhà mái thấp
 những con đường hàng cây vật vã trong gió bạo hành…
 Đấy là quê hương tôi
 quê hương những ngày chìm dưới ánh lờ mờ, hò reo tiếng đục phá
 có tiếng thở bạc nhược, có lòng dửng dưng…
 Khi ấy, chối từ lời rao bán lương tâm
 tôi ra đi
 còn giữ bên lòng đôi mắt ai mơ màng
 buổi sáng bàn tay hương bưởi
 và những mái nhà xếp cánh dưới trời sao.
 
 Đôi khi, trên những đường xa
 dù khuất sau thời gian, không hề phai nhạt
 hương một loài hoa nhẹ trong đêm
 một câu nói thoáng nghe giữa chốn đông người,
 lẫn trong nhiều giọng khác
 hay một món ăn thân thuộc quê mùa…
 Tất cả những gì gợi xao xuyến trong tôi
 rung lên bằng tiếng nói lâu bền, giản dị
 Quê hương,
 nơi mặt đất kết liên những bàn tay
 nơi những cánh cửa không khép mắt trước một hoàng hôn biển
 những nếp nhà bình dị dưới vòm trời cô đơn
 in bóng những đời người
 lặng lẽ chứng minh lời hy vọng
 nơi dòng sông và tấm lòng em
 khi dẫn tôi đi xa
 còn hẹn về nhớ nhung mùi hương bưởi…
 
 Tôi bước xuống bậc thềm chia tay. Buổi sáng nắng;
 êm đềm sau lưng đôi mắt đen.
 Có tiếng đàn bay trên dãy phố
 như sợi chỉ không màu
 đã se cuộn hôm qua và những ngày khác
 một buổi chiều êm một nụ cười trong đời hay chiếc mũ bỏ quên…
 Và trên bậc thềm đá nâu này mà thời gian đang cuốn trôi đi,
 tôi chợt nhớ
 một chiếc dép cao su của người không tên,
 lẻ loi bên đường hành quân
 chiếc giường gỗ cứng đêm lạ nhà
 hay cái bóng mát đang sinh thành của một chồi non mới mọc.
 Quê hương ôi quê hương nơi lòng tôi không muốn dừng chân
 nơi đôi mắt ai còn sáng lên hai chấm nhỏ
 dịu hiền trong cuộc sống bao la…
 
 Mười năm.
 Còn có bao giờ tôi sẽ trở về
 những nhánh phố uốn cong đi
 lưu lại dáng hình con sông trầm lặng chảy.
 
 (nguồn: TCSH số 239 - 01 - 2009)
 
 
 
 
   |