| 
 HOÀNG VŨ THUẬT
 khát
 
 Tôi bay khỏi hành tinh khi em cúi mặt
 ánh đèn vụt tắt
 bỏ lại sau lưng trái đất hệt quả cam
 trôi giữa dòng sông vàng bất tận
 đôi tay trần xẻ nắng mặt trời
 quấy lên những đám mây yên nghỉ nghìn năm...
 em lặng im, cái mỏ neo cắm vào đất
 giằng kéo đời tôi bằng sợi dây thừng hoang dã
 những vết cắt trên ngực tứa máu
 tôi bay như đứa bé khát nũng bứt khỏi vòng tay mẹ
 chờ tiếng gọi yêu thương để lại quay về.
 
 Tôi bay khỏi hành tinh cọ xát với những vì sao xa
 vũ trụ không ngừng quay, va đập, sinh và diệt
 áo đầy bụi, mảnh vỡ thiên thạch xé nát
 em lặng im, sự im lặng cơn dông
 bắt đầu cơn mưa nước mắt
 dòng mưa bất thần đổ xuống vai tôi
 có phải vũ trụ sinh từ nước mắt?
 
 Tôi bay khỏi hành tinh, đến hành tinh khác
 em vẫn đợi nơi ngõ nhà trái đất
 tôi đứng một mình, cây cột đèn đêm đêm hắt bóng loài người đi qua
 tôi bay giữa muôn chiều giãn nở phập phồng cõi phù sinh
 ẩn hiện, biến tan trong bóng tối
 - làm sao biến được!
 - à, mà biến đi!
 lạ lùng sao tiếng nói hành tinh khác
 quấn lấy thân thể tôi vòng thắt sợi dây thừng.
 13/4/2004
 
 vô thức
 
 Có một ngày không để làm gì
 ngày nằm ngoài lốc lịch
 không thấy ngôi nhà ở
 không thấy cuốn sách cầm tay
 chiếc ghế đang ngồi
 
 Một ngày không để làm gì
 ra phố tuyệt nhiên chẳng gặp ai
 thiếu những vuông cửa ngày ngày thường lại qua
 những bảng hiệu mùi thơm quầy bánh sinh nhật
 rừng áo trắng bím tóc ríu rít sân trường
 
 Một ngày bặt tiếng xe cộ tiếng chửi bới và mặc cả
 một ngày quán cà phê Nghệ Sĩ im phắc khúc hát Diễm Xưa
 chiếc ghế em ngồi mơ hồ lá rụng
 không ai đọc bản tin cuối tuần
 nghe diễn giải nơi quảng trường phòng họp
 
 Một ngày trống những đám mây mất hút cánh chim
 mặt trời tan vào khoảng không vô cảm
 dưới chân cũng có thể là đất cũng có thể là nước
 là xác máu vỡ tung cuối mùa hoa
 không ngã bảy ngã ba đèn đỏ ngăn dòng người lướt tới
 
 Thử đập tay lên trán
 bức tường tảng đá hoặc tấm gỗ mục
 nó không là nó
 hét thật to vô ích
 âm thanh bật ra khỏi miệng lưỡi đã bị nuốt chửng
 
 Có một ngày không để làm gì cả.
 24/10/2004
 
 tóc
 
 Không nguôi nghỉ dòng thác đen
 Như bóng tối đổ xuống đồng mùa gieo vãi
 Ràn rụa và ma lực
 
 Bóng tối ấm mềm bào thai
 Mẹ bọc chín tháng mười ngày
 Giữa lòng tối gót chân quẫy đạp
 Tập tễnh làm người
 
 Dòng thác miên man
 Cuồn cuộn một đời
 Phủ qua vai
 Long tong trên ngực
 Lặn vào trí nhớ
 
 Mang mùi hương giăng bẫy
 Những rãnh tối
 Đường cày lật ngược
 Hoảng sợ
 Khi chạm vào ánh sáng
 09/10/2004
 
 (nguồn: TCSH số 191 - 01 - 2005)
   
  |