| Hà Nội phùn đông
 
 Ta nhoè trong cơn mưa phùn đông
 để tự mình lạc vào phố Phái
 khấp khểnh và cong oằn những mái nhà trăm năm nhẫn nại
 thời gian đi xiêu vẹo sấu già
 
 ngách phố nhỏ mưa qua
 chiều ngả một gam buồn
 gió rách rưới hồ Tây nằm níu liễu
 nhạc Trịnh xát vào lòng đói thiếu
 ngày xưa của mình
 xưa của phố xưa ơi!
 
 thèm nắm bàn tay từ thuở lên mười
 hiền ửng ấm giữa đông Hà Nội
 ba mươi sáu năm rồi
 em lên chức bà chưa?
 
 Chiều nay về run bước trong mưa
 Khuê Văn Các nhìn ta dụi mắt
 những chú rùa đội bia ngẩng đầu đếm bước trẻ con đi học
 trong mỗi lồng ngực nhỏ nhoi kia có một ngọn đèn
 le lói sáng dưới trời đông Hà Nội
 le lói từ Lý Trần Lê Nguyễn
 bừng qua tê lạnh mưa phùn
 
 không còn ai quen
 ta xoa hai bàn tay
 rồi áp lên má mình thay cho nụ hôn của bạn
 cái nhớ làm phiên bản mùa đông.
 
 Phố chợ
 
 Anh trở về phố chợ
 chiều giăng mây bên lầu
 cánh phượng rơi lâu
 chùng mùa hoa dĩ vãng
 gót chân hồng tiếng guốc cũ nơi đâu
 đón anh chỉ hai con chó đá
 thao láo nhìn xa lạ kẻ phiêu du
 
 em không trở về
 xứ người xa lắm
 đô la tìm đều đặn người thân
 
 giật mình đàn bồ câu bay lên
 tiếc nuối hạt lúa vàng cuối chợ
 ai đó gọi tên mình
 chìm trong câu ru em ngủ
 
 váy đủ màu vênh vang đêm phố chợ
 những đứa bé ngày xưa anh bế
 giờ mắt môi tung tẩy vũ trường
 giả bộ cúi đầu không thấy
 chân vấp vào những năm tháng ngu ngơ
 thương ngày xưa phố chợ
 
 chẳng dám trách lời ru không còn nữa
 cánh phượng hồng rơi muộn bớt ngây thơ
 ai đẩy xe nôi phủ mền em bé ngủ
 đi ngược tuổi thơ mình
 chiều phố chợ giăng mây...
 
 Hoa lông chông
 
 Thôi em đừng đuổi bắt
 trên những đụn cát này
 hoa lông chông vừa chạy vừa bay
 
 những đụn cát trắng phau miền Trung khổ ải
 tuổi thơ anh cát trắng mái đầu
 tuổi thơ anh cát nóng vùi chân mộc
 những chiều gió anh lên hoá lông chông
 chạy và bay cho em đuổi bắt
 em giữ trong tay bông hoa ngỗ nghịch
 vô ý để bông hoa hôn lúm đồng tiền
 hoa ăn cắp đồng tiền của em
 rồi vừa bay vừa chạy
 
 anh bỏ lại biển miền Trung xanh ngắt
 biển miền Trung đội đụn cát nghiêng ngày
 biển miền Trung xô lệch vách núi
 cát tự làm những bầu vú đẹp như em
 cho miền Trung trẻ lại
 trưa nắng gió lông chông vừa bay vừa chạy
 xin em đừng đuổi bắt hoài công
 
 cát bỏng trời
 em gánh cát về không?
 anh làm hoa lông chông dẫn đường cho em chạy
 hoa ngỗ nghịch ngày xưa cắp một lúm đồng tiền
 nhưng xin em đừng thu lại
 lỡ lông chông ghim vào lòng
 anh biết gánh thế nào hết đụn cát miền Trung
 
 (nguồn: TCSH số 195 - 05 - 2005)
 |