Nhịp sống thơ
Chùm thơ Nguyễn Thị Bích Phượng
09:02 | 19/11/2018


NGUYỄN THỊ BÍCH PHƯỢNG

Chùm thơ Nguyễn Thị Bích Phượng

Sáng

Chả ai biết bình minh thức dậy bao giờ
Họ từ bỏ giấc mơ khi ánh nắng chực chờ bên khung cửa nhỏ
Bật tung sự tĩnh mịch của thinh âm
Một ngày mới được khơi nguồn.


Những thân xác được ngụy trang trong bộ com-lê bóng lóa
Những chiếc đầm công sở tưởng chừng trong suốt
Họ mộng du lạc vào dòng người trên đường
Còi xe, đèn đường, khói bụi… tất cả cùng khiêu vũ
Giai điệu rum-ba kì quặc.


Chiếc đồng hồ bắt đầu cuộc chạy ma-ra-tông lệch lạc
Họ bắt đầu cho - nhận những lời nói
Những giọt cà phê nhảy tung téo trên từng phím máy
Tiếng máy in xì xèo như kẻ bị bỏ đói
Tiếng hơi thở con người dường chen chúc nhau.
Tất cả chừng bắt đầu
Sự sống…



Trưa

Nắng đang chực chờ như quả cầu lửa
Ngày bị nuốt chửng trong thinh lặng
Con người hóa mù lòa trong cặp kính đen


Ai…
kẻ nào đã chế tạo ra bộ áo giáp hoa
Hùng mãnh chinh chiến giữa xa lộ
Họ quên mất tên nhau
những kẻ xa lạ…
Rồi tất cả bị cướp đi giọng nói
Những ngón tay kỳ dị
Một lời chào quằn quại
Được thốt lên…


Chẳng lẽ…
Người ta say
Người ta mê
Người ta chết trong mật nắng
Người ta giết nhau bằng một ánh nhìn
Ngày bỗng hóa nhòa nhạt
Trái tim không khóc nỗi
Họ lục tìm hơi thở…
Không…
Họ méo máo nắm lấy tay nhau
Rên rỉ tình người...



Chiều

Người ta bắt đầu ùa ra đường
Con phố chừng nín thở
Họ cõng trên lưng những đứa con của số phận
Cuộc rượt đuổi được kích hoạt


Ai sẽ tiến xa hơn
Ai sẽ bị bỏ quên bên hốc thời gian cũ mục
Trời oằn mình đỏ rực hằn lên nỗi đau màu xám
Chẳng còn thứ ánh sáng nào là thiện nguyên
Chúng đều mang tội lỗi
Thời gian cột sợi dây nghiệt ngã
Không chút từ bi, riết lấy chúng ta


Và khi hoàng hôn buông rèm trong đáy mắt
Là khi ta biết chẳng còn cơ hội nào
Không gian chừng co rút
Như một lão già sợ bóng đêm
… chực nuốt chửng lấy linh hồn.



Tối…

Một kẻ tham lam nào đó đã nuốt chửng những tia nắng cuối cùng
Nhường chỗ cho bóng đêm ngự trị
Những cột đèn đường bỗng bốc cháy
Ngã quỵ thành những vệt sáng loang dài


Tôi đã thấy những cái bóng khèo khào đi tìm tĩnh lặng
Họ đâm đầu vào màn đêm như con thiêu thân chờ chực sự chết
Người đàn bà phơi tóc trong đêm
Ngồi vá những vết thương của số phận


Thành phố bị chối bỏ như đứa con hoang
Cuộn mình trong tấm phông rách nát
Tất cả đều giã từ vào cõi mộng
Tìm một chút bình yên…


Thành phố chết
Đêm chết…
Những linh hồn chết
Tất cả đều bị bỏ quên
Vũ trụ ngừng thở
Chỉ
còn

tiếng lao công
đối thoại
cùng thinh lặng!


(TCSH356/10-2018)





 

 

Các bài mới
Các bài đã đăng