Nhịp sống thơ
Thơ Sông Hương 04-2020
09:03 | 04/05/2020

Huỳnh Gia - Mai Tuyết - Nguyễn Ngọc Phú - Như Không - Nguyễn Viết Luyện - Võ Ngột - Sơn Trần - Trần Sang

Thơ Sông Hương 04-2020

HUỲNH GIA

Có khoảng trống nào bình yên

Có khoảng rộng nào dung chứa
đủ bình yên
Ta nép vào náu nương
ngoài kia đầy giông tố
nghiêng giấc ngủ vùi không chiêm bao ấm ớ
chờ tia nắng bình minh đánh thức mắt môi cười


Có hạt nắng nào đủ ấm tựa làn hơi
ủ mượt sợi tóc phai - tìm chút hương hoa mộc
ngày phơi cả mênh mông
ngày bỏ quên trên đầu dốc
chiều lấn bấn những lần xoay sở - trượt dấu mơ


Thời gian trôi nhanh - nhanh đến không ngờ
thoắt thôi... đã trở thành ký ức
đã bao lần cố xoay ngược hướng đời
lựng khựng...
phía vọng trông sương dày đặc đến không ngờ


Chiếc đũa thần của bà phù thủy trong mơ
có linh nghiệm hóa thành trang cổ tích
một tia sáng lóe lên
từng nỗi buồn biến mất
thoát ra trong niềm kiêu hãnh tự cầm tù


Có khoảng trống nào đủ dung chứa
hình như...
Ta nghe thấy tiếng thời gian đang gõ cửa
một tia nắng lóe lên cuối chân trời có tạo thành đóm lửa
sưởi ấm những lần câu thơ lạnh tựa mùa đông




MAI TUYẾT

Cất giấu một mùi hương

Nhìn mỗi mùa thu đi
màu thời gian thêm trắng xóa
ngỡ mây về vẽ lại gương mặt xưa
ngỡ ai về nắm níu phút dây dưa
em nhắm mắt
trở mình trên chiếc giường kỷ niệm


Thời gian trôi
nhạt dần những ngữ ngôn phù phiếm
mái tóc xanh dài thêm những hồ nghi
gió ban phát cho em từng nụ hôn rát mặt
một mảng đêm nhú ra ký ức bỗng xanh rì


Nghe hơi thở
chất chồng theo mùi hương đi lạc
thị trấn khuya đánh rớt tiếng càu nhàu
chiếc lá trọ ngủ quên trong làn sương biếng nhác
rơi ra từ đêm tiếng thở sâu


Dấu vết cũ buộc vào bao lở dở
cụm thời gian không ký tự, vô thanh
em cất giấu một mùi hương treo trên mắt gió
ôm giấc mơ đêm
cạn kiệt tự dỗ mình.




NGUYỄN NGỌC PHÚ

Cỏ - Thiếu - Phụ

Thời trinh nữ như giọt sương long lanh chạm đất là tan
Cỏ -Thiếu - Phụ lan đến ngày hạ huyệt
Nước mắt vỡ ra: Tấm - Voan - Hạnh - Phúc.



Không đề

Chín đến như trái cây
Có khi còn bỏ vỏ


Nát nhàu như ngọn cỏ
Nâng đỡ ta cuối đời


Sỏi có làm ta trượt
Vẫn chỉ là sỏi thôi.




NHƯ KHÔNG

Như màu mây bay

Còn chưa
Hết cuộc hành trình
Đau chân em mỏi
Một mình tôi đi

Đời nghiêng một bóng mây về
Lòng thêm một nỗi chia lìa
Buông nhau

Đi
Về đâu?
Đến
Về đâu?
Cõi trăm năm trắng một màu mây bay




NGUYỄN VIẾT LUYỆN

Dòng sông của mẹ

Sông chảy qua làng
Mẹ gọi là sông cái
con nước ròng chạy dọc tuổi thơ con
mùa thu bắt còng
mùa đông mò hến
giêng hai hạt mầm tách vỏ đội phù sa
dệt thời gian may áo tháng ba
sông ôm con, hiền hòa sợi mưa giăng cửa sóng
cát mẳn bùn lắng đọng
chắt chiu ngô đỏ lúa vàng
quấn quanh làng
cần mẫn dòng trôi
hè đổ lửa...
tiếng ve lõm khoảng trời
vục nón khỏa phù sa
mồ hôi vã đồng chiều đỏ quạnh
đêm trở giấc
chuyến đò đầy mái đẩy vệt trăng phai.
vắt cơm ủ...
bãi bồi gió bấc sương mai
sóng quẫy đạp
chạy mùa con nước
bạc tóc
mòn đòn tre
đời cong miền nắng ngược
mẹ gánh thời gian về phía cuối con đường
bóng chiều loang
lời ru khắc khoải
con lớn khôn
sông mẹ trở về nguồn
thao thiết phù sa hồng mặt ruộng




VÕ NGỘT

Lên Hà Giang mùa mưa lũ

lên Hà Giang mùa mưa
tiếng mõ trâu trôi theo nước lũ
tiếng mõ trâu thả vào xơ xác đại ngàn
người H’Mông buộc vào cổ trâu nhịp điệu thời gian


con đường trăng xuống núi
ngổn ngang đất đá - nước reo
con đường mây vượt đèo - hàng cây xoay gió
bản nhìn xa nhạt nhòa như bức tranh vẽ dở


đứng bên dòng Nho Quế
nhìn ngọn cờ Lũng Cú điểm tên…


cửa sổ nhà bên…
hồn thổ cẩm dắt người xuống chợ
men lá rượu cần núi rừng nghiêng ngả


người đàn bà H’Mông nhen lửa xay ngô
trong đêm mưa tầm tã
sáng mai chồng có mèn mén lên nương
con vượt suối đến trường


Lũng Cú Đồng Văn Quản Bạ
mưa từng cơn xối xả
Hà Giang nối đất với trời.




SƠN TRẦN

Cổng đêm

Cổng đêm vừa khép
Chút tàn phai hóa vầng trăng hờ hững
Lưng chừng trời
Bầy chim chưa kịp về tổ
Giật mình
Rơi vài kí tự
Không câu nệ nhịp thanh
Chiếc đồng hồ gieo vần vào thinh lặng
Tích tắc..


Cổng đêm vừa khép
Vùng tối mở ra
Nỗi sợ hãi đồng hành cùng tiếng mèo hoang
Cấu xé và hoan lạc
Mái nhà nghiêng trong sự thổn thức
Một mình...


Cổng đêm vừa khép
Phủ dụ lời câm
Riết róng trong vòng ôm
Trong tiếng cười ma mị
Rượu mạnh và đèn mờ
Đồng lõa với cơn say
Gập ghềnh đường đêm
Cô độc...




TRẦN SANG

Sám hối

Tôi trở về với đất
quỳ lên những tâm hồn quê
quỳ lên lời thề ngày ra đi
sám hối!


vẫn còn một phần tôi trong mất mát
tôi vẫn đi trên đất
không phải đi trên bia bọt
không phải đi trên những giọt mồ hôi
tôi quỳ đây thú tội?


Tôi quỳ lên cánh đồng trơ gốc rạ
để thấm tàn tro cuộc đời
lột bỏ cái áo tri thức đạo mạo
với những lý thuyết cao siêu
của những chồng sách vở cổ kim…
mà cây lúa quắt quay
mà hạt gạo thắc thỏm về giá
và người quê tôi long đong
ly hương
ly nông…


Tôi quỳ lên những luống cày chai đất
những nấm mồ phù sa
sám hối…


(TCSH374/04-2020)





 

Các bài mới
Các bài đã đăng