Nhịp sống thơ
Thơ Sông Hương 03&4-1992
15:11 | 28/09/2020


Triều Tâm Ảnh - Nguyễn Xuân Sanh  - Phạm Đình Ân - Hoàng Vũ Thuật

Thơ Sông Hương 03&4-1992
Ảnh: internet

TRIỀU TÂM ẢNH

Bờ Sông và lau lách

Buổi sáng người kéo xe
Qua sông, phiên chợ muộn
Nước đục đáy lòng ghe
Con cá sầu sóng cuộn


Nắng quẫy ướt lên bờ
Lau lách già đắm đuối
Đá cuội cũng làm thơ
Ngàn năm không nhớ tuổi


Buổi sáng người qua đò
Lặng im nhìn lau lách
Thân thế ngủ hai bờ
Dưới sông hoa trôi muộn



Vườn thiền

Vô tình mây trắng lại
Hờ hững nắng đầy hiên
Khóm lan và bụi trúc
là Đạo cũng là Thiền


Thơ bên vườn sương ướt
Chim đọc, bướm vờn vui
Nhưng đâu từ lối nhỏ
Cọng cỏ hé môi cười...




NGUYỄN XUÂN SANH

Con đò con mắt

Con đò con mắt giữa lòng sông
Tha thiết chờ mong một ánh hồng
Trên bến cuối chiều khi gió nghỉ
Để bồng vũ trụ, mảnh trăng trong.


Con đò con mắt của đời ta
Thao thức thâu đêm cảnh mặn mà
Đón bóng đi về người bạn c
ũ
Đôi lần áo đẫm trận mưa sa

Con đò con mắt mở xa trông
Sớm tối ngược xuôi nước một dòng
Con mắt con đò xưa mẹ ngóng
Giờ ngân bè nắng mừng con sông


Ôi con đò con mắt yêu thương
Nhìn chúng ta say đắm lạ thường
Ai đến bên, lòng ta khẽ bảo:

Con đò
          con mắt của Sông Hương!



PHẠM ĐÌNH ÂN

Cánh rừng con gái

Mùa xuân này ai đi đâu về đâu
Em ở lại với cánh rừng con gái
Thư viết vội nhòe mưa chưa kịp gửi
Gió thương em thổi đến mẹ quê nhà


Người trồng cây giữa rét buốt, nắng thiêu
Cây xòe tán, người không nương bóng rợp
Em yêu rừng lấy gì so sánh được
Ngỡ không rừng em biết sống ra sao


Giặc phá rừng, xả đạn dọc đời em
Đêm thiếu ngủ, chồi non xanh ngơ ngác
Xuân bất tận khắp địa đầu Tổ quốc
Còn người trồng chăm, không thể mất rừng.


Tuổi xuân em trải đèo cao, rừng sâu
Cả miệng vực của đời thương dân dã
Dám đánh đổi một đồng bằng yên ả
Đ
lên nguồn, lũ xối tuổi hai mươi

Rừng già hồng hoang ắt sẽ xói mòn
Đang thay thế bởi cánh rừng con gái
Chính em n
a cũng không sao trẻ mãi
Ch
mùa xuân còn lại trong rừng.



HOÀNG VŨ THUẬT

Người đàn bà ngồi bên cửa sổ

Ngày giờ nối nhau bền bỉ
Người đàn bà ngồi bên cửa sổ lâu rồi
Đóng khung thành bức tranh thế kỷ
Đôi mắt ch
ng ngóng đợi một người

Tôi đắp cát xây lâu đài nho nhỏ
Xóa đi rồi xây lại nhiều lần
Người đàn bà nhìn tôi, để ngỏ
Một nụ cười có lẽ với tôi chăng?


Khi mặt trời khuất sau ngọn núi
Tôi mới nghe giọng nói dịu dàng
Về bữa cơm chiều, về con thằn lằn chắt lưỡi
Với đức ông chồng mặt tựa trái bồ quân


Rồi sau đó lại bước vào im ắng
Cũng hệt như im ắng ngày qua
Đèn vụt tắt, ngôi nhà - khối đá
Đè lên thân thể ngọc ngà


Năm tháng quên lâu đài nho nhỏ
Tôi chẳng còn run sợ âu lo
Cuộc sống qu
ăng tôi lên phía trước
Dù gai đâm, buồn tẻ dành cho


Người đàn bà vẫn ngồi bên cửa sổ
Còn ngồi như thế tới bao lâu
Vai gầy guộc suối sông biển cả
Mắt lấp vàng xác lá mùa thu.

                            5.3.1991

(TCSH48/03&4-1992)




 

 

Các bài mới
Chùm thơ Kim Loan (17/04/2024)
Chùm thơ Vĩ Hạ (10/04/2024)
Các bài đã đăng
Chùm thơ Vũ Dy (16/09/2020)
Chùm thơ Khét (14/09/2020)