BẠCH DIỆP
Huế thương
Huế va vào anh
Tháng Giêng xanh những tàng cây long não
Mưa trời thêu áo lụa
Mười hai nhịp Trường Tiền nghiêng gió
Mắt ai bồng bềnh mây
Huế thương rồi gợn nắng cũng say
Cổ tích yêu đắp vàng son lộng lẫy
Cổ tích nhớ tô cơm hến ngã ba đường chén chè sen phố chợ
Nửa khuya trăng rụng Phu Văn Lâu
Mùa xuân đặt bó hoa núi Phụng
Tháng Giêng dịu dàng mở áo gió Tam Giang
Huế nhắn giùm những lời chưa nói
Hải Vân bời bời lau trắng quan san
Tay vịn ngày xuân đầy gió
Vàng cúc vàng mai sương trầm hương quen
Sào ngang mây áo anh em giặt
Phơi hết đợi chờ đa đoan…
Mắt phố chơi vơi xanh
Dòng Hương ôm lưng chòng chành
Tháng Giêng mật dịu dàng môi Huế
Thương một người
thơ đi sao đành...
Khúc cho ánh trăng
cất lên lúc ba giờ sáng
như
sự rời bỏ của từng đêm mất ngủ
trăng chạm vầng trán u buồn từ ô cửa
một hành lang long não thơm tho
giờ thì em run như chúng ta đã từng run lên
nỗi nhớ những đường cong tắm trăng thì thào
mây thạch lựu phía chân trời
đốm hy vọng cho kẻ lạc lối
những kẻ cố vượt qua lằn ranh bóng tối
hoang tưởng gối trăng trong cánh rừng thưa
giờ thì em có thể kêu lên
như tiếng con chim nhỏ rúc đầu vào ổ lá
gru gru... lơ lửng
tiếng rơi vạt trăng bên cửa
chỉ thiếu anh vườn khuya thành địa đàng
trăng tạc đêm trên lá
em hoang mang như bầy cá nhỏ
lẫn lộn nước và rêu
giữa sự chiếm hữu hay giải phóng
cách gì cũng làm em đau
đến mức không muốn ngồi dậy
dù trăng xanh đến nỗi
đổ cả những ký tự hình trái tim
của ngàn năm
xuống gối...
Biển bạc hà
Môi biển ngất bạc hà
Trăng xanh lơ bạc hà
Mở đám cúc sao thơm thơm
Lưỡi và bàn tay chạm hương
Vuốt eo lưng tóc gió
Nước dâng kín vết thương
Từng giành lấy nhau như sóng
Má màu ngọc trai đẫm sương
Biển mở đôi chân bạc hà
Lau vệt nước mắt đêm qua
Nàng sẽ sống đến ngàn năm tuổi
Để quên đi những mùa xót xa...
(TCSH383/01-2021)